Có lẽ sợ tôi thấy được, bài đăng ấy nhanh chóng bị xóa đi – không rõ có phải đã chặn tôi rồi đăng lại không.
Tối đó có người gọi điện cho tôi, tôi đang nằm trên ban công, bầu trời xanh thẳm phủ thấp, người bạn ở đầu dây bên kia ấp úng mãi.
Cuối cùng chính tôi cũng không nghe nổi nữa, liền hỏi thẳng:
“Tống Dịch và mối tình đầu đã về bên nhau rồi à?”
Giọng tôi quá bình thản, không phẫn nộ cũng không đau buồn, khiến bạn tôi thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ họ nghĩ Tống Dịch vì một mối tình đầu “vô danh” mà ly hôn với tôi, chỉ làm tổn thương thể diện tôi mà thôi.
Hai người kết hôn vì môn đăng hộ đối thì làm gì có tình cảm thật?
Thế là sau khi kinh ngạc, bạn tôi bắt đầu hào hứng tám chuyện, giọng đầy vẻ khinh thường:
“Người không lên nổi mặt bàn, cậu còn lạ gì bà cụ nhà họ Tống? Nhà họ lớn như thế, con dâu trưởng của trưởng tộc mà đám cưới chỉ bày đúng năm bàn tiệc.”
Năm đó tôi và Tống Dịch kết hôn, chỉ riêng yến tiệc của hai nhà họ Tống và họ An cũng đã đãi suốt tám ngày, bạn tôi vì bất bình thay tôi nên giọng điệu càng thêm mỉa mai:
“Nghe nói đó là lời gốc của bà cụ nhà họ Tống: Người đàn bà lai lịch bất minh như vậy, có thể lén lút đưa vào nhà họ Tống coi như đã nể mặt Tống Dịch lắm rồi, còn đòi hỏi gì tiệc cưới rình rang?”
Tôi im lặng không đáp, cuối cùng cũng chẳng còn hứng thú nói chuyện nữa, cúp máy trong đầu trống rỗng, như thể nghĩ rất nhiều, lại như thể chẳng nghĩ gì.
Cuối cùng tôi ngủ thiếp đi trên ghế nằm, mơ mơ màng màng dường như đã có một giấc mơ.
Trong mơ là khoảng thời gian tôi vừa mới kết hôn với Tống Dịch, chúng tôi đi tuần trăng mật ở Delphi.
Delphi là tôi chọn, không phải điểm đến lý tưởng nhất cho tuần trăng mật, nhưng tôi rất thích nơi đó.
Vì trong truyền thuyết Hy Lạp, có một ngày, thần Zeus muốn biết trung tâm thế giới ở đâu, nên thả hai con chim bồ câu bay về hai hướng ngược nhau.
Cuối cùng, hai con bồ câu gặp nhau tại Delphi, cùng dừng lại trên một khối đá hình trứng, thế là Zeus công nhận Delphi chính là trung tâm thế giới.
Một thành phố rất lãng mạn.
Nhưng hai người không có nền tảng tình cảm mà đi tuần trăng mật thì thực sự chẳng có chút lãng mạn nào.
Từ lúc khởi hành đến khi đặt hành lý trong khách sạn, Tống Dịch luôn bận rộn xử lý công việc, không nghỉ phút nào.
Tôi và Tống Dịch từ lúc tiếp xúc đến khi kết hôn, chỉ vì trưởng bối hai bên thấy phù hợp, chưa ai từng nhắc đến chuyện tình cảm.
Tôi giỏi giấu cảm xúc, nhưng dù có tao nhã khéo léo đến đâu, tôi cũng chỉ là một cô gái vừa kết hôn ở tuổi hai mươi ba.
Khi Tống Dịch không thèm ngẩng đầu cứ chăm chú vào công việc, tôi giận dỗi buột miệng:
“Anh cứ bận đi, tôi ra ngoài dạo một mình.”
Lần đi dạo ấy khiến tôi lạc đường, tôi mất phương hướng dưới chân thị trấn Kalambaka.
Di tích nơi đây cổ xưa và nguyên vẹn, uy nghiêm sừng sững.
Ban ngày là phong cảnh hùng vĩ, đến tối, những bức tượng đá cổ cao lớn trong ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng.
Không gian vắng vẻ tưởng như không một bóng người, lúc đó tôi mới thấy sợ.
Khi gọi điện cho Tống Dịch, suýt nữa tôi bật khóc. Nhưng giọng anh qua ống nghe điện thoại lại mang đến một cảm giác kỳ lạ khiến người ta an tâm.
Anh bình tĩnh hỏi: “Em đang ở đâu? Có công trình hay tòa nhà nào dễ nhận biết quanh em không?”
Cuối cùng anh nói:
“Em đứng yên ở đó, anh sẽ đến ngay.” Ngừng một chút, anh bổ sung: “Đừng sợ.”
Anh đến thật nhanh, bóng dáng cao lớn ngược sáng len lỏi giữa những bức tượng đá cổ kính, không ngừng nhìn quanh tìm kiếm, gương mặt đầy vẻ lo lắng.
Tôi thực sự không nhớ lúc ấy mình đang nghĩ gì, đầu óc như nổ vang một tiếng.
Tôi theo bản năng giơ tay gọi lớn: “Tống Dịch——”
Tống Dịch nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn về phía tôi, gương mặt giãn ra, nhẹ nhõm thở dài, biểu cảm ấy làm tôi thấy xao động.
Thì ra anh lo cho tôi.