Tự mình đến tổ trọng tài mượn năm ma-nơ-canh.

Quay về khu vực thi, cùng mẹ mở túi đồ ra.

Tôi đã chuẩn bị kỹ từ trước — mục tiêu đến đây là kiếm tiền.

Cuộc thi này mỗi tác phẩm đều có thể bán được, tất nhiên là càng nhiều càng tốt.

Tôi sống lại một đời, cả kiếp trước làm nghề thiết kế thời trang.

Một tháng làm mười bộ cũng không phải chuyện gì khó.

Tuy công cụ ở hiện tại không đầy đủ, nhưng sáu mươi năm kinh nghiệm vẫn còn nguyên.

Có kẻ rỗi việc đứng bên cười giễu:

“Định lấy số lượng đè chất lượng à?”

Người khác vẫn xì xào bàn tán, nhưng khi từng bộ váy cưới được tôi mặc lên ma-nơ-canh, cả hội trường im bặt.

Những thiết kế ở kiếp trước của tôi đều là váy cưới công phu, cực kỳ khó phục chế, nên tôi để dành đến cuối mới thực hiện — làm được thì trưng bày, không làm kịp thì thôi.

Tôi dồn hết tâm huyết vào năm bộ này.

Mỗi bộ đều là thiết kế từng đoạt giải ở kiếp trước mà hiện tại chưa ai làm ra.

Thanh lịch, trang nhã, tinh tế — là những thiết kế mà dù đặt trong thời đại nào cũng không lỗi thời.

Khi cả năm bộ váy được trưng bày đầy đủ, tất cả đều im lặng.

Phần chấm giải bắt đầu.

Các giám khảo đều dừng rất lâu trước các thiết kế của tôi.

Họ hỏi tôi về cảm hứng, về ý tưởng thiết kế, tôi đều chân thành trả lời.

Thật ra ngay từ lúc những thí sinh khác ngừng bàn tán, trong lòng tôi đã biết kết quả rồi.

Đáng tiếc là giải nhất vẫn được trao cho bộ váy cưới công phu của Chu Vệ Minh.

Những người vừa mới cười nhạo tôi giờ lại quay sang an ủi:

“Ba của Dương Đình là một trong những người tổ chức mà. Trong lòng tụi tôi ai cũng thấy thiết kế của cậu đẹp hơn.”

Chu Vệ Minh cầm huy chương, đắc ý liếc nhìn tôi một cái.

“Đạo nhái vẫn là đạo nhái, tưởng làm nhiều lên là sẽ thắng sao? Quá buồn cười, tâm địa không ngay thẳng!”

Nhưng anh ta chưa kịp cười thêm thì…

Giải nhì, giải ba… cho đến giải sáu — đều là của tôi.

Các giám khảo nhận xét:

“Thiết kế trưởng thành, phong cách riêng biệt, có bóng dáng của tác phẩm đạt giải nhất nhưng lại tinh tế và chín chắn hơn.

Chỉ tiếc là quá tối giản để trở thành váy cưới.

Thị hiếu hiện giờ vẫn thích cầu kỳ một chút.”

Cả hội trường im như tờ. Ai hiểu thì đều hiểu.

Trang trí có thể thêm sau, nhưng thiết kế nền tảng mới là cốt lõi.

Gương mặt lạnh lùng của Chu Vệ Minh cuối cùng cũng không giữ nổi.

Tôi điềm tĩnh phát biểu đôi lời nhận giải, chỉ nhấn mạnh một điểm: “Tất cả đều có thể bán.”

Ánh mắt của các giám khảo nhìn tôi bắt đầu nóng rực, đầy hào hứng.

Tác phẩm của tôi vẫn ở đó, có đạo nhái hay không, tự lòng người hiểu rõ.

Đến cả Dương Đình cũng đã nhận ra — cô ấy trừng mắt lườm Chu Vệ Minh, rồi rời khỏi hội trường mà không nói một lời.

Chu Vệ Minh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, chưa chịu rời đi — vì anh ta còn đang cần tiền.

Phần đấu giá dành cho tác phẩm đoạt giải nhất được bắt đầu.

Tác phẩm của Chu Vệ Minh khởi điểm ở mức 10.000 đồng, cha của Dương Đình nâng lên 15.000.

Nhưng rồi giá dừng lại ở đó, không ai tiếp tục ra giá nữa.

Kiếp trước bộ váy này từng bán được tới 50.000 — chẳng lẽ người đó không đến?

Tôi bắt đầu lo lắng, liệu váy cưới lần này của mình có bán được không?

Đến lượt tôi, cha của Dương Đình ghé tai tôi nói nhỏ:

“Vũ Yên, nếu em để bộ váy này lại cho nhà máy, tôi sẽ cho em thăng chức, tăng lương.”

Tôi chưa kịp đáp lại.

Đúng lúc đó, buổi đấu giá váy cưới của tôi bắt đầu. Cả năm bộ được mang ra đấu một lượt.

“50.000!” – “150.000!” – “200.000!”

Mọi người thi nhau giơ bảng, giá đã vượt xa con số 15.000 của Chu Vệ Minh từ lâu.

Tôi càng lúc càng xúc động, không ngờ phản hồi lại tốt đến vậy!

Chu Vệ Minh đứng trước bộ váy của mình, sắc mặt mỗi lúc một đen lại.

“500.000!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên — chính là người đàn ông bí ẩn của kiếp trước.

“Cô gái thiết kế bộ này, cô cũng hãy ra giá đi!”

Người đàn ông xưng tên là Cao Kiệt Lý bước đến trước mặt tôi, giữa sự chứng kiến của giám đốc nhà máy, muốn ký hợp đồng với tôi tại chỗ. Giám đốc lập tức phản đối:

“Không được! Cô ấy là người của nhà máy chúng tôi!”

“Vậy tôi có thể mua lại tác phẩm chứ? Năm bộ này, tôi trả 500.000!”

“Cậu em! Năm trăm nghìn đủ để xây cả một dãy nhà rồi đấy!”

Đó là năm trăm nghìn đồng năm 1988 – ai nấy đều không khỏi sửng sốt khi nghe tới con số đó.

“Anh không hiểu được giá trị của năm bộ váy này nếu được mang ra sân khấu quốc tế.”

“Cô Trần, nếu có cơ hội, tôi rất mong được hợp tác cùng cô. Nhất định phải liên lạc với tôi nhé.”

Cuối cùng, tôi bán trọn bộ năm tác phẩm cho Cao Kiệt Lý với giá 500.000. Trước khi rời đi, anh còn để lại danh thiếp cho tôi.