“Lâm Uyển Thanh, mày cút ra đây cho tao!”

Giọng mắng chua ngoa của mẹ chồng vang lên từ ngoài cửa. Tôi đang thay tã cho cậu con trai mới ba tháng tuổi, tay run lên khiến kim băng suýt nữa đâm vào người bé.

“Mẹ, mẹ đừng gọi nữa, Uyển Thanh đang chăm con mà.” Giọng chồng tôi – Cố Hoài Quân vang lên, nhưng giọng điệu chẳng hề bênh vực tôi, chỉ như đang nói cho có.

Tôi bật cười chua chát.

Kiếp trước của tôi, chính là bị cái gia đình này vắt kiệt từng chút một như thế.

Từ ngày gả vào nhà họ Cố, tôi chẳng khác gì con vụ, quay mòng mòng không được nghỉ.

Ban ngày đi làm, tối về còn phải lo phục vụ cả đại gia đình.

Mẹ chồng bệnh, tôi bưng trà rót nước.

Em chồng kết hôn, tôi moi hết của hồi môn để lo hôn lễ cho nó.

Ngay cả khi chồng thăng chức mời khách, tôi cũng phải chạy vắt chân lên cổ, đến mức chẳng có thời gian chăm con.

Vậy mà kết cục thì sao?

Cố Hoài Quân thăng đến chức tư lệnh quân khu, danh lợi song toàn, còn tôi vì lao lực quá độ mà mắc bệnh, chết trên giường bệnh khi mới bốn mươi ba tuổi.

Trước lúc chết, anh ta thậm chí còn chẳng đến nhìn tôi một lần, nghe nói đang bận đi xem biểu diễn với một cô diễn viên trẻ trong đoàn văn công.

Còn mẹ chồng thì sao? Trong đám tang tôi, câu đầu tiên bà ta nói là: “Chết rồi cũng tốt, Hoài Quân có thể cưới người khác tốt hơn.”

Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không để mọi thứ lặp lại như trước.

“Lâm Uyển Thanh! Mày điếc à? Tao gọi mà không nghe thấy hả?” Giọng mẹ chồng càng lúc càng chói tai.

Tôi bế con, từ tốn mở cửa bước ra.

Trong phòng khách, mẹ chồng – bà Cố ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt tức tối. Bên cạnh là chồng tôi vừa từ đơn vị trở về – Cố Hoài Quân, còn có cả em chồng Cố Hoài Văn và bạn gái anh ta – Lưu Mỹ Linh.

“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?” Tôi bình tĩnh hỏi.

Vừa thấy dáng vẻ thản nhiên của tôi, bà Cố càng thêm giận dữ: “Còn hỏi gì nữa? Hoài Văn sắp cưới vợ, mày là chị dâu, định góp bao nhiêu tiền đây?”

Kiếp trước nghe thấy câu này, tôi không nói một lời đã đưa luôn thẻ lương của mình, còn tháo cả vòng vàng bên ngoại gả cho để góp cho hôn lễ.

Còn kiếp này?

Tôi siết chặt con vào lòng, nhàn nhạt đáp: “Mẹ, con không có tiền.”

Không khí lập tức đông cứng lại.

Cố Hoài Quân nhíu mày: “Uyển Thanh, em có thái độ gì vậy? Hoài Văn là em ruột anh, em…”

“Vậy thì sao?” Tôi cắt lời anh ta. “Là em trai anh, đâu phải em trai tôi. Nó kết hôn, nhà họ Cố các người bỏ tiền, liên quan gì đến tôi – một đứa con gái gả đi?”

Bà Cố bật dậy: “Mày nói gì hả? Mày gả vào nhà họ Cố thì là người nhà họ Cố! Hoài Văn cưới vợ, mày không góp tiền thì ra cái thể thống gì!”

“Vậy lúc tôi sinh con, ai chăm tôi?” Tôi hỏi ngược lại. “Lúc tôi ở cữ, ai nấu cho tôi được một bữa? Tất cả đều do tôi một mình gồng gánh chăm bản thân và con. Bây giờ đến lượt các người cần tiền thì mới nhớ tôi là người nhà họ Cố sao?”

Lưu Mỹ Linh chen vào, giọng mỉa mai: “Chị dâu à, chị nói vậy không đúng. Chị gả cho anh Hoài Quân, được làm vợ sĩ quan, hưởng đãi ngộ vợ lớn, bỏ ra ít tiền thì sao chứ?”

Tôi cười khẩy: “Đãi ngộ vợ sĩ quan? Tôi ngày nào cũng dậy lúc năm giờ sáng nấu cơm cho cả nhà, tối còn phải giặt đồ đến mười một giờ. Đó gọi là đãi ngộ sao? Nếu cô thấy làm vợ sĩ quan tốt vậy, thì sau này cưới Hoài Văn đi rồi tự mà hưởng cái ‘đãi ngộ’ đó.”

Cố Hoài Văn sốt ruột: “Chị dâu, ý chị là gì? Tiền cưới của em chị không đưa, chẳng lẽ bắt một mình anh trai em lo hết?”

“Tại sao không?” Tôi nói dứt khoát. “Hai người là anh em ruột, anh ấy giúp em là chuyện đương nhiên. Còn tôi với cậu có quan hệ gì? Tại sao tôi phải bỏ tiền?”

Sắc mặt Cố Hoài Quân đã rất khó coi: “Lâm Uyển Thanh, hôm nay em bị sao vậy? Sao nói chuyện cay nghiệt như thế?”

Tôi nhìn anh ta, trong lòng trào dâng đủ cảm xúc lẫn lộn.

Kiếp trước tôi đã yêu người đàn ông này đến mức nào chứ. Vì anh ta, tôi cam chịu tất cả tủi thân, hi sinh mọi thứ. Nhưng cuối cùng, tôi nhận lại được gì?

Anh ta thăng chức, còn tôi thì trở thành bàn đạp cho sự thành công của anh ta.

“Em không sao cả, chỉ là nghĩ thông một vài chuyện.” Tôi bình tĩnh nói, “Cố Hoài Quân, em hỏi anh – ba năm chúng ta kết hôn, lương em có phải đều giao nộp cho gia đình này không?”

Cố Hoài Quân gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, em là người trong nhà…”

“Vậy em hỏi tiếp – ba năm qua, tiền phụ cấp của anh có đưa cho em đồng nào không?”

Cố Hoài Quân sững người.

Tôi nói tiếp: “Lương của tôi nuôi cả bảy miệng ăn trong nhà này, còn tiền phụ cấp của anh thì sao? Có phải anh giữ hết để dành cho riêng mình? Giờ Hoài Văn cưới vợ, tiền của anh thì tiếc không muốn đụng đến, lại muốn tôi bỏ tiền ra?”

Bà Cố tức đến run người: “Lâm Uyển Thanh, mày muốn tạo phản đúng không?!”

“Con không tạo phản. Con chỉ là không muốn bị lợi dụng nữa.” Tôi bế con đứng dậy, “Từ hôm nay trở đi, lương của con – con tự giữ. Còn chuyện trong nhà – con không lo nữa.”

Nói xong, tôi xoay người định rời đi.

Cố Hoài Quân lập tức nắm lấy tay tôi: “Em định làm gì?”

“Em đi làm.” Tôi hất tay anh ta ra. “Em đã xin nghỉ nửa tháng để chăm con, bây giờ hết phép rồi, em phải quay lại đơn vị. Còn chuyện nhà, các người tự lo lấy.”

“Thế còn con thì sao?” – Cố Hoài Quân hỏi.

Tôi không ngoái đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói: “Con là của anh, không phải của riêng tôi. Anh tự lo đi.”

Cánh cửa rầm một tiếng đóng sập lại, phía sau là tiếng ồn ào hỗn loạn vang lên.

Trên đường đi qua khu nhà ở quân đội, lần đầu tiên tôi cảm thấy lòng nhẹ bẫng đến thế.

Nắng sớm chiếu lên mặt, ấm áp và dễ chịu. Tôi chợt nhớ đến một câu từng đọc kiếp trước: “Đời người ngắn ngủi, cớ gì phải làm khổ chính mình?”

Kiếp này, tôi muốn sống cho chính mình.

Sáng hôm sau, tôi vẫn dậy lúc năm giờ như thường lệ. Nhưng lần này, không phải để nấu bữa sáng cho cả nhà, mà là để chuẩn bị đi làm.