Năm tôi 66 tuổi, người chồng từng biến mất – Cảnh Vệ Dân – trở về quê trong vinh quang.
Năm xưa anh ta chỉ để lại một câu: “Hãy chăm sóc tốt bố mẹ và con cái”, rồi từ đó không còn tin tức gì nữa.
Tôi một mình cắn răng nuôi con gái khôn lớn, tiễn đưa bố mẹ chồng khi họ qua đời ở tuổi 80.
Đến cuối đời, nhìn con gái trưởng thành, tôi thấy vô cùng mãn nguyện.
Cuối cùng tôi cũng không phụ sự phó thác của chồng.
Thế nhưng con gái lại nắm lấy tay tôi, khóc mà nói rằng có người quen cũ muốn gặp.
Giây tiếp theo, tôi thấy người đàn ông đã biến mất suốt 40 năm – chính là Cảnh Vệ Dân.
Anh ta dẫn theo vợ con, ăn mặc chỉnh tề đứng trước giường bệnh tôi.
Giọng điệu thương hại: “Dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng danh nghĩa. Em đã thay anh nuôi con, chăm sóc bố mẹ. Để anh tiễn em lần cuối.”
Tôi lúc đó mới biết, thì ra anh ta vẫn sống, thậm chí đã sớm có vợ con mới, còn trở thành một ông chủ lớn.
Tức đến nghẹn tim.
Mở mắt lần nữa, đập vào mắt tôi là lá thư tuyệt mệnh năm nào.
1
“Hãy chăm sóc tốt bố mẹ và con cái. Anh đi đây.” – Đọc lại câu này, tôi như bị điện giật, toàn thân lạnh buốt.
Đây là bức thư đầu tiên tôi nhận được sau nửa năm anh ta biến mất.
Kiếp trước, tôi ngây thơ nghĩ rằng Cảnh Vệ Dân nghĩ quẩn nên đã tự sát.
Cho đến năm 66 tuổi, tôi vì vất vả cả đời mà sinh bệnh, nằm liệt trên giường.
Cảnh Vệ Dân dắt theo vợ con đến bệnh viện, nói rằng muốn tiễn tôi đoạn đường cuối cùng.
Vợ anh ta da dẻ mịn màng, khuôn mặt rạng rỡ, hoàn toàn trái ngược với tôi – người đang nằm trên giường bệnh, mặt mày tái nhợt, đầy nếp nhăn.
Tôi lúc ấy mới hiểu, trong lá thư tuyệt mệnh viết “anh đi đây”, không phải là chết, mà là anh ta đi xây dựng gia đình mới.
Nghĩ đến đây, tôi tức đến run rẩy toàn thân.
Đã vậy thì, nếu Cảnh Vệ Dân muốn giả chết, bố mẹ chồng còn giúp anh ta giấu diếm, thì để tôi cho anh ta “chết thật” một lần!
Tôi mang lá thư đến tiệm ảnh thị trấn, phóng to ảnh chân dung một tấc của Cảnh Vệ Dân, làm thành di ảnh.
Sau đó đến nhà bác Triệu đầu làng, nhờ bác tổ chức một đội nhạc tang về nhà tôi tấu nhạc.
Chẳng bao lâu, tin Cảnh Vệ Dân qua đời lan khắp làng.
Tôi vừa khóc vừa đi khắp làng mấy vòng, nào là thuê đội nhạc, nào là rửa ảnh, rồi còn phải báo tin cho họ hàng hàng xóm.
Khi dân làng ùn ùn kéo đến, thấy tôi đang ôm di ảnh Cảnh Vệ Dân mà khóc, bên cạnh là đứa con gái mới một tuổi gào khóc thảm thiết.
Bố mẹ chồng đang làm ngoài đồng bị gọi về, vừa bước vào cửa đã sững sờ.
Bố chồng tức giận hét lớn: “Tiểu Cầm, con đang làm cái gì thế hả?!”
Tôi vừa khóc vừa lấy lá thư tuyệt mệnh ra: “Bố mẹ, Vệ Dân đã đi rồi, con phải lo hậu sự cho anh ấy. Tiếc là không tìm được thi thể, nhưng nghi lễ thì không thể thiếu!”
Tôi liếc nhìn sắc mặt bố chồng, thấy mặt ông khi thì đỏ bừng, khi thì trắng bệch, rồi lại đỏ lên. Cuối cùng nổi đóa mắng: “Vớ vẩn! Chỉ dựa vào một lá thư, sao con dám khẳng định Vệ Dân chết rồi? Con đang nguyền rủa con trai bố đấy à?!”
Bố chồng vẫn khăng khăng nói con trai chưa chết, chỉ vì gặp chuyện khó khăn nên mới rời khỏi nhà.
Ông nhìn bức di ảnh lớn của Cảnh Vệ Dân trên bàn thờ, quát tôi một trận: “Mau cất ảnh đi, bảo bác Triệu dẫn đội nhạc về!”
Ông ra hiệu cho mẹ chồng, bà liền đi ra sân đuổi người: “Vệ Dân nhà tôi chỉ mấy hôm không có tin tức. Hiểu nhầm thôi, chỉ là hiểu nhầm. Mọi người về đi, về hết đi.”
Tôi lập tức lao ra sân, lớn tiếng hỏi: “Bố mẹ, có phải hai người biết Vệ Dân đang ở đâu không?”
Ánh mắt hai người lảng tránh. Mẹ chồng cứ nhìn bố chồng mãi, còn ông thì trả lời cho có: “Làm sao mà chúng tôi biết được? Trong thư có nói gì đâu, chúng tôi cũng chỉ đoán thôi.”
Cả hai người quay lưng, không muốn nhìn tôi nữa.
Tôi cố tình nói lớn: “Nếu bố mẹ khẳng định Vệ Dân vẫn còn sống, vậy con sẽ lên thành phố tìm đến đơn vị anh ấy làm việc. Con không tin người to lớn như vậy có thể biến mất không tung tích!”
Tôi ôm con gái, định chen ra khỏi đám đông.
Bố mẹ chồng như phát điên, kéo tôi lại: “Không được đi! Không thể đi! Con không thể đi được!”
2
Kiếp trước cũng vậy, khi tôi muốn đi tìm người, bố mẹ chồng cũng phát điên cản tôi.
Họ nói Cảnh Vệ Dân chỉ nhất thời nghĩ quẩn, nếu tôi đến đơn vị làm lớn chuyện, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ta. Đến lúc quay về, anh ta sẽ không còn chỗ làm.
Lúc ấy tôi quá ngốc, bị câu nói ấy dọa cho sợ.
Giờ nghĩ lại mới hiểu, bọn họ cùng một phe, chỉ muốn giấu tôi mọi chuyện.
Mẹ chồng ôm chặt lấy eo tôi như thể sống chết không buông. Bố chồng dang tay chắn trước mặt tôi.
“Không được đi, Tiểu Cầm, con không thể đi! Lỡ Vệ Dân chỉ nghĩ quẩn, vài hôm nữa quay về thì sao? Nếu con làm ầm lên, hủy danh tiếng của nó, công việc cũng mất!”
Vẫn là câu nói đó…
Vì tôi dùng sức quá mạnh, tóc tai rối bời, trông chẳng khác gì một người vợ đáng thương.
Tôi vừa khóc vừa cầu xin bố mẹ chồng:
“Bố mẹ, sống chết của Vệ Dân, chúng ta phải biết rõ chứ. Nhỡ đâu anh ấy thật sự mất rồi, thì giữ được công việc cũng có ích gì?”
“Cuối cùng thì mạng sống quan trọng hay là công việc quan trọng?”
Hàng xóm xung quanh nghe thấy lời tôi nói, cũng đồng loạt lên tiếng phụ họa:
“Đương nhiên là mạng quan trọng hơn chứ, sao bố mẹ của Vệ Dân già rồi mà lại hồ đồ như vậy.”
“Con trai sống chết ra sao thì không lo, lại chỉ quan tâm đến công việc!”
“Sống hay chết cũng phải đi tìm hiểu cho rõ ràng chứ!”
Mọi người nói tới tấp, bố mẹ chồng thấy lời mình không còn sức thuyết phục nữa, đành phải thay đổi thái độ.
“Tiểu Cầm, con đừng vội, để bố bảo bác cả con lên thành phố hỏi thử xem sao.”
Kiếp trước cũng thế, bác cả lên hỏi rồi bảo rằng người trong xưởng không ai biết chuyện gì, có thể là Vệ Dân nghĩ quẩn nhất thời, dặn tôi đừng lo.
Nhưng tôi vẫn không yên tâm, định tự mình đi thì mẹ chồng đột nhiên bị bò giẫm lên bàn chân lúc đang cày ruộng. Bà ấy nói là chấn thương gân cốt, cần nghỉ trăm ngày, nhờ tôi chăm sóc. Cuối cùng tôi cũng không đi được.