Khoảnh khắc ấy, tất cả đều không biết nên thất vọng vì không xem được trò hay, hay nên lập tức đổi sang nịnh nọt nhà họ Tần.
Tôi bước đến gần Tần Vũ Mặc, vỗ vai cô ta:
“Mọi người đừng để tâm những lời Vũ Mặc vừa nói. Hôm nay nó mắc chút sai sót, đầu óc hơi không tỉnh táo.”
“Hơn nữa, tôi là tiểu thư chính thức của nhà họ Tần, chưa bao giờ làm chuyện trái đạo đức hay vi phạm phép tắc xã hội. Tôi chỉ làm những việc có lợi cho mình, mà những việc ấy bao gồm cả sự tử tế, chính nghĩa và đạo đức. Nên mấy lời vừa rồi, mọi người đừng tin nhé.”
Nghe xong, Tần Vũ Mặc lập tức xé nát tờ giấy, giận dữ trừng tôi:
“Có phải cô làm không? Có phải cô đổi truyền đơn không?!”
Tôi cau mày đầy khó hiểu:
“Đổi gì cơ? Vũ Mặc, rốt cuộc cô định phát loại truyền đơn nào vậy?”
“Tất nhiên là tội trạng của cô! Thứ chứng minh cô không xứng làm tiểu thư nhà họ Tần! Hôm nay tôi phải khiến cô thân bại danh liệt, bị đuổi khỏi nhà họ Tần!” Tần Vũ Mặc gần như phát điên.
Tôi đặt tay lên ngực, giả vờ đau lòng nói với ba:
“Ba, tiểu thư nhà họ Tần còn ai ngoài con ra được nữa đâu? Chưa nói đến huyết thống, chỉ riêng vẻ ngoài đơn giản nhất, con cũng đủ tiêu chuẩn rồi. Ba nói đúng không?”
Châu Tử Y nghe vậy, mặc kệ phu nhân Châu kéo lại, lập tức lên tiếng tiếp sức:
“Tất nhiên rồi, Niên Niên. Tôi thấy cậu còn khí chất hơn một số kẻ đồ giả. Từ tính cách đến gu thẩm mỹ đều là dáng vẻ tiểu thư thật sự. Không giống ai đó, tâm địa độc ác, chỉ biết hại người.”
Châu Tử Y tính thẳng, lớn lên trong hào môn, những chuyện đấu đá kiểu này cô ấy nhìn là hiểu ngay.
Thêm nữa, cô ấy cực mê đọc truyện “tiểu thư thật vs giả”, trước buổi tiệc còn nhắc tôi phải đề phòng chiêu trò của Tần Vũ Mặc.
Không ngờ cảnh tượng trong truyện lại xảy ra thật trước mặt cô ấy.
Ba tôi giận đến đen mặt, nhưng cơn giận ông dành cho Tần Vũ Mặc:
“Tần Vũ Mặc, Niên Niên là con gái ruột của ba! Nó mới là tiểu thư nhà họ Tần!”
“Còn con, chỉ là con nuôi. Nhà họ Tần nuôi con lớn từng này, chẳng lẽ là để con ở đây làm mất mặt chúng ta sao?!”
Sắc mặt Tần Vũ Mặc trắng bệch như giấy. Cô ta biết rõ ba coi trọng thể diện đến mức nào.
Nhưng cô ta hận tôi đến mất lý trí, nhất quyết không chịu dừng lại.
“Tần Niên Niên là đồ độc ác! Tôi có bằng chứng! Tôi có… ư… ưm…”
Lời cô ta bị bảo vệ bịt miệng chặn lại.
Ba tôi chỉ cần liếc mắt, bảo vệ lập tức kéo Tần Vũ Mặc lên xe, chở thẳng về nhà.
“Xin lỗi mọi người, con nuôi nhà tôi dạo này tinh thần không ổn định. Mong mọi người đừng để ý.”
Giờ đây, khi nói đến thân phận của Tần Vũ Mặc, ba không còn dùng chữ “con gái út nhà họ Tần” nữa, mà gọi thẳng là “con nuôi”.
Đứa con gái mà ông nuôi suốt 18 năm, giờ bị xem như kẻ bị bỏ rơi.
Trên mặt tôi vẫn bình thản, nhưng ánh mắt không kìm được mà nhìn sang mẹ — người vẫn im lặng.
Không hiểu sao, tôi có linh cảm việc “hạ bệ Tần Vũ Mặc” lần này… chưa thể kết thúc dễ dàng như vậy.
6
“Niên Niên, cậu không sao chứ?” Châu Tử Y lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi chớp mắt, nhìn sang cô ấy rồi mỉm cười: “Mình không sao, vừa rồi cảm ơn cậu đã đứng ra giúp mình.”
Châu Tử Y an ủi: “Cậu không sao là tốt rồi. Mình nhìn một cái là biết cậu thuộc kiểu con gái có chính kiến, có ý thức xứng đáng, chắc chắn sẽ không vì lời vu khống hay hạ thấp của Tần Vũ Mặc mà lung lay.”
Tôi vòng tay ôm lấy cô ấy, khẽ động lòng: “Mới gặp nhau một lần mà cậu hiểu mình đến vậy.”
“Đương nhiên rồi, vì mình cũng là người như vậy mà, hahaha.” Cô ấy cười sảng khoái. Không xa phía trước, Châu tổng và phu nhân Châu đã thúc giục cô ấy lên xe.
Châu Tử Y vẫy tay với tôi: “Cẩn thận mọi chuyện nhé, mình đi trước đây.”
Tiễn Châu Tử Y xong, tôi đi đến bên ba mẹ. Họ đều giữ nét mặt âm trầm, im lặng chờ tài xế lái xe đến.
Mãi đến khi lên xe, ba mới cất tiếng:
“Niên Niên, chuyện hôm nay, con xử lý chưa đủ khéo.”
Tôi lạnh nhạt nhìn ông: “Chưa đủ khéo chỗ nào? Ngoài việc Tần Vũ Mặc tự làm mất mặt, những chuyện khác chẳng phải đều ổn sao?”

