Còn Tần Vũ Mặc thì không dám nói một chữ, bởi cô ta đang cố gắng giữ hình tượng rộng lượng trước mặt ba mẹ để lấy lại thiện cảm.
Nhưng tôi biết, mỗi ngày cô ta đều trốn trong phòng, châm kim lên hình nộm làm theo dáng tôi, vừa đâm vừa nguyền rủa, hận không thể khiến tôi chết luôn tại chỗ.
Những chuyện mê tín như vậy, thà tin còn hơn không, và tôi tất nhiên không cho phép xảy ra trên người tôi.
Thế nên tối hôm đó tôi liền báo với ba, khiến Tần Vũ Mặc lại bị mắng một trận, thẻ bị khóa, còn phải tự kiểm điểm trong phòng suốt một tuần.
Trưa hôm ấy, ba lên tiếng tại bàn ăn, bảo tôi cùng họ tham gia buổi đấu giá từ thiện tối nay.
Tôi chưa nói gì thì Tần Vũ Mặc đã đứng ra phản bác:
“Ba, Niên Niên chưa từng tham gia những sự kiện như vậy, tối nay đi đột ngột quá, con sợ em ấy gây chuyện.”
“Tất cả đều có lần đầu. Huống hồ, tiệc từ thiện vốn là nơi tôi nên xuất hiện.” Tôi lau miệng, bình thản nói.
Thấy tôi chẳng hề lúng túng, lại nghĩ đến màn ra mắt hôm trước, ba vẫn quyết để tôi đi.
Buổi tối, chúng tôi ăn mặc chỉn chu đến dự tiệc.
Có người nhìn thấy tôi liền thốt lên: “Vũ Mặc, lâu không gặp, con càng lúc càng xinh.”
Tôi mỉm cười lễ độ: “Cháu là con gái ruột vừa được nhà họ Tần tìm về, Tần Niên Niên.”
Nghe vậy, người kia lập tức đổi lời: “Ồ, không hổ là con gái ruột của Tần tổng và phu nhân, khí chất với ngoại hình đều xuất sắc.”
Cảnh này lặp lại năm sáu lần, khiến sắc mặt Tần Vũ Mặc xanh lè.
Cô ta vốn chuẩn bị kỹ lưỡng, muốn áp tôi một đầu, cuối cùng lại chính tôi được mọi người vây quanh trò chuyện.
Nhưng khi tiệc chuẩn bị bắt đầu, Tần Vũ Mặc bất ngờ rời đi. Mãi tới hai phiên đồ đấu giá trôi qua cô ta mới quay lại.
Vì vậy mà bị ba mắng, nhưng tâm trạng cô ta vẫn rất tốt đẹp.
Tôi không để ý, ánh mắt hoàn toàn dừng trên chiếc vòng cổ sapphire đặt trên sân khấu.
Vừa được giới thiệu xong, tôi lập tức giơ bảng: “Năm mươi vạn!”
Tần Vũ Mặc kinh ngạc nhìn tôi: “Em làm gì vậy?!”
“Tôi thích chiếc vòng cổ đó, muốn mua, có vấn đề gì không?” Tôi hỏi lại.
“Nhưng em không thể vượt mặt ba mẹ mà tự ý ra giá.”
“Hơn nữa, chúng ta mới mười tám tuổi, không nên đeo đồ xa xỉ như vậy. Niên Niên, em định khoe khoang với người ta sao?”
Tần Vũ Mặc bắt đầu thao thao giáo huấn.
Tôi chẳng buồn để ý, tiếp tục tập trung vào đấu giá, cuối cùng thắng với giá một triệu.
Tần Vũ Mặc nhìn tôi đầy khó chịu: “Em đừng học lũ công tử tiểu thư ăn chơi hoang phí. Bên ngoài tưởng sang trọng, bên trong rỗng tuếch.”
Tôi lại rất thản nhiên: “Thì sao? Màu xanh hợp với tôi. Chiếc vòng cổ này đáng lẽ nên nằm trong hộp trang sức của tôi.”
“Hơn nữa, tôi là con gái nhà họ Tần, đeo một chiếc vòng cổ một triệu thì có gì sai?”
Ba nghe vậy thì gật đầu tán đồng: “Niên Niên nói đúng. Chỉ là một chiếc vòng cổ, nhà họ Tần không mua nổi chắc?”
Tần Vũ Mặc thấy không làm khó được tôi, tức đến mức nghiến răng.
Buổi đấu giá đi đến cuối cùng, món đồ cuối cùng được mang lên.
Là một đôi hoa tai lục bảo.
Tần Vũ Mặc sáng mắt, lập tức giơ bảng: “Tám mươi vạn!”
Tôi hơi bất ngờ nhìn cô ta.
Nghe cô ta đắc ý nói: “Tôi cũng là tiểu thư nhà họ Tần, đương nhiên có quyền mua đồ mình thích.”
Ngay sau đó, người nhà họ Châu ở không xa cũng giơ bảng: “Một trăm vạn!”
“Một trăm sáu mươi vạn!” Tần Vũ Mặc trực tiếp tăng sáu mươi vạn, khiến cả hội trường xôn xao.
“Hai trăm vạn!” nhà họ Châu ra giá.
Ba tôi mặt mày sa sầm.
“Vũ Mặc, đừng giơ nữa!”
Tần Vũ Mặc bĩu môi tủi thân: “Tại sao Niên Niên được mua thứ mình thích, còn con thì không?”
“Ba mẹ… chẳng lẽ không thương con nữa?”
Giây tiếp theo, cô ta lại giơ bảng: “Hai trăm sáu mươi vạn!”
Ba tôi tức đen mặt: “Tần Vũ Mặc!”
“Bốn trăm vạn!” nhà họ Châu lại tăng giá.
Lần này, Tần Vũ Mặc không dám giơ bảng nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi hoa tai bị mua mất.
“Ba mẹ, tại sao không cho con mua?” mắt cô ta đỏ hoe.
Mẹ không vui đáp: “Gần đây chúng ta đang muốn hợp tác với nhà họ Châu. Nhưng bọn họ là đối tác cực kỳ khó nhằn.”
“Bây giờ con lại khiến họ phải bỏ thêm tiền mua đôi hoa tai này, muốn hợp tác e rằng càng khó hơn!”

