Bấm.

10 giờ sáng hôm sau, anh Lý mặt trắng bệch nhận điện thoại.

“Vâng, Tổng Giám Đốc, tôi lên ngay ạ.”

Mười phút sau, giám đốc nhân sự cũng bị gọi lên tầng.

Văn phòng bắt đầu rộ lên tiếng xì xào:

“Có chuyện gì lớn vậy?”

Tôi vẫn ngồi im, tiếp tục gõ code như thường.

Giữa trưa, tôi nhận được email:

“Trần Mộng Dao, mời đến văn phòng Tổng Giám Đốc lúc 14:00. Vui lòng mang theo bản gốc các tài liệu chứng minh.”

Đã đến lúc.

14:00 – Văn phòng Tổng Giám Đốc.

Tổng Giám Đốc Lâm ngồi phía sau bàn làm việc, trước mặt là USB tôi gửi.

Giám đốc kỹ thuật Lý, giám đốc nhân sự và trưởng phòng pháp chế đều có mặt.

“Trần Mộng Dao, ngồi đi.” Tổng Giám Đốc Lâm mở tệp đầu tiên.

“Ngô Giai Ni – nghỉ phép 127 ngày trong 5 năm, trong đó 82 ngày không qua quy trình chính thức?”

“Đúng ạ. Tất cả là cô ta trực tiếp xin tôi, và tôi đã tự mình gánh thay.”

Tôi mở tin nhắn làm bằng chứng — 127 ảnh chụp màn hình.

Ngô Giai Ni: “Tổ trưởng, nhà em có việc, em không muốn làm thủ tục qua OA, được không?”

Tôi: “Được, để chị gánh thay cho.”

Tổng giám đốc Lâm im lặng.

Bà mở tài liệu thứ hai: 《Tổng hợp tình hình hoàn thành dự án trong 5 năm》

Năm năm, hơn ba mươi dự án, 80% là do tôi tự mình “giải cứu”.

Mỗi dự án đều có lịch sử gửi mã nguồn, phản hồi của khách hàng, đầy đủ rõ ràng.

Sắc mặt Tổng Giám Đốc Lâm hoàn toàn sa sầm.

Bà nhìn sang anh Lý:

“Anh biết không?”

Trán anh Lý bắt đầu toát mồ hôi.

“Tôi biết Tiểu Trần thường xuyên hỗ trợ cho nhóm…”

“Hỗ trợ cho nhóm?” Tổng Giám Đốc Lâm cắt lời. “Đây là một người làm thay cả tổ!”

Bà mở tiếp tài liệu thứ ba.

– Thay Ngô Giai Ni trực 82 ca, tổng cộng 246 giờ

– Che giấu cho chị Lưu 359 lần đi trễ và về sớm

– Cho Vương Cường vay 25,000 tệ, chưa hoàn lại

– Trực xuyên Tết đến tận đêm Giao thừa

– Gánh toàn bộ khối lượng công việc 3 tháng cho Ngô Giai Ni

– …

Bộp! Tổng giám đốc Lâm đóng mạnh laptop.

“Phòng nhân sự, các người gọi cái này là ‘vấn đề giao tiếp’ à?”

Giám đốc nhân sự không dám lên tiếng.

Tổng Giám Đốc Lâm nhìn tôi.

“Tại sao cô không nộp tài liệu sớm hơn?”

Tôi bình tĩnh trả lời.

“Vì tôi từng nghĩ, chỉ cần làm tốt công việc, sớm muộn gì cũng sẽ có người nhìn thấy.”

“Nhưng tôi sai rồi.”

“Không ai quan tâm tôi đã làm gì.”

“Họ chỉ quan tâm vì sao tôi không khiến họ thoải mái hơn.”

Căn phòng chìm vào im lặng đến ngột ngạt.

Tổng Giám Đốc Lâm đứng dậy, dứt khoát ra lệnh:

“Phòng pháp chế, kiểm tra toàn bộ dữ liệu nội bộ trong 5 năm.”

“Phòng nhân sự, triệu tập Ngô Giai Ni, chị Lưu, Vương Cường cùng 15 người đã ký tên khiếu nại. Tất cả, 9 giờ sáng mai, có mặt đầy đủ ở phòng họp.”

“Giám đốc Lý, anh cũng phải có mặt.”

Bà quay sang tôi, ánh mắt nghiêm nghị:

“Trần Mộng Dao, công ty sẽ cho cô một lời giải thích công bằng.”

Tôi cúi người, chân thành:

“Cảm ơn tổng giám đốc.”

Ra khỏi văn phòng Tổng Giám Đốc, tôi hít sâu một hơi.

Trở lại chỗ làm, Ngô Giai Ni đang trò chuyện rôm rả cùng chị Lưu.

“Chị Trần bị gọi lên rồi kìa, không lẽ được đề bạt lên trên?”

“Đề bạt?” Chị Lưu cười khẩy. “Loại yếu đuối như cô ta, bóp nhẹ một cái là xong.”

Vương Cường cũng chen vào: “Chuẩn luôn, kiểu người như thế là phải PUA thật nhiều vào mới ngoan.”

Tôi bước ngang qua, lặng lẽ thu dọn đồ cá nhân.

Ngô Giai Ni nhìn thấy, tò mò hỏi:

“Chị Trần, chị đang…”

ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/vong-tron-nhan-qua/chuong-6