“Trong hợp đồng ghi rõ hạn chót là thứ Sáu tuần trước, giờ khách hàng gọi điện khiếu nại, nói ngay cả bản thử nghiệm cũng chưa thấy đâu!”
Anh Lý đập bàn:
“Ngô Giai Ni, cô là người phụ trách dự án, chuyện này là thế nào?”
“Em… em…” Ngô Giai Ni ấp úng.
“Nói đi!”
“Là… là phần code bị lỗi…” cô ta lí nhí.
“Lỗi gì?”
“Một module có BUG… em sửa mãi không được…”
“Tại sao không báo cáo?” Giọng anh Lý gắt lên.
Ngô Giai Ni đột nhiên ngẩng đầu, viền mắt đỏ hoe.
“Tất cả là lỗi của tổ trưởng Trần!”
Toàn bộ phòng họp quay lại nhìn tôi.
“Tuần trước tâm trạng em rất tệ, hoàn toàn không tập trung làm việc được.” Ngô Giai Ni bật khóc. “Chị ấy từ chối cho em nghỉ, khiến em cứ bị ức chế, nên mới làm sai!”
Tôi nhìn cô ta, không nói lời nào.
“Cô còn dám nói như vậy?” Anh Lý giận dữ. “Là người phụ trách, có sự cố không báo cáo, lại còn đổ lỗi cho tổ trưởng?”
“Nhưng… nhưng là tại chị ấy…”
“Đủ rồi!” Anh Lý ngắt lời. “Giờ khách hàng yêu cầu giao hàng trong ba ngày, nếu không sẽ chấm dứt hợp đồng và đòi bồi thường. Nhóm của cô – ba ngày phải giao xong!”
“Ba ngày?” Ngô Giai Ni mặt mày tái mét. “Không… không thể nào…”
“Không thể cũng phải làm!” Anh Lý liếc khắp phòng. “Trần Mộng Dao, em cùng hỗ trợ.”
“Vâng.” Tôi bình tĩnh đáp.
Tan họp, tôi trở về chỗ, mở tài liệu dự án.
Phần do Ngô Giai Ni phụ trách — mớ code hỗn loạn đến mức thảm hại.
Không chỉ là lỗi đơn giản, mà toàn bộ logic sai từ gốc.
Loại lỗi này, hoàn toàn không thể đổ tại “tâm trạng không tốt”.
Là do năng lực không đủ.
Tôi không vội sửa.
Mà tiếp tục hoàn thiện thư mục bằng chứng của mình.
Ba ngày sau, dự án được bàn giao đúng hạn.
Không phải do nhóm Ngô Giai Ni sửa được.
Mà là tôi – một mình thức ba đêm liền, viết lại toàn bộ module.
Anh Lý gửi tin nhắn trong nhóm:
“Biểu dương đội dự án Blue Ocean đã bình tĩnh xử lý khủng hoảng, giao hàng đúng hạn. Đặc biệt khen ngợi nhóm của Ngô Giai Ni đã phối hợp tốt.”
Ngô Giai Ni lập tức phản hồi:
“Cảm ơn Giám đốc Lý đã tin tưởng! Chúng em sẽ tiếp tục cố gắng!”
Tôi nhìn dòng tin đó, bật cười lạnh một tiếng.
Tiếp tục hoàn thiện hồ sơ bằng chứng của mình.
4
Ngày thứ hai sau khi bàn giao dự án Blue Ocean, giám đốc kỹ thuật bên phía khách hàng gọi điện tới.
“Chị Trần, sao trong phần chú thích code chỉ toàn thấy tên chị? Ba ngày cuối cùng, toàn bộ code đều do một mình chị gửi lên.”
Tôi sững người.
“Chuyện nội bộ các chị tôi không can thiệp. Nhưng những lần hợp tác sau này, tôi chỉ làm việc trực tiếp với chị. Quý sau có một dự án lớn hơn, tôi sẽ gọi thẳng cho chị.”
Cúp máy, tôi ngồi lặng người ở chỗ làm.
Khách hàng ghi nhận công sức của tôi.
Nhưng trong group công ty, anh Lý đang gửi lời khen đến nhóm Ngô Giai Ni.
Giám đốc kỹ thuật Lý @Toàn thể: Dự án Blue Ocean được khách hàng đánh giá rất cao! Khen thưởng nhóm Ngô Giai Ni đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!
Ngô Giai Ni: Cảm ơn Giám đốc Lý! Đây là kết quả của nỗ lực tập thể!
Chị Lưu: Giai Ni giỏi quá!
Vương Cường: Học hỏi chị Giai Ni thôi!
Tôi bật cười lạnh lùng, mở máy tính.
《Thống kê bất thường chấm công tổ dự án 5 năm》 — Đã hoàn thành.
《Tổng hợp tình hình hoàn thành dự án tổ kỹ thuật 5 năm》 — Đã hoàn thành.
《Hồ sơ công việc và chuỗi bằng chứng – Trần Mộng Dao》 — Đã hoàn thành.
Ngô Giai Ni: Nghỉ phép 127 ngày trong 5 năm, 82 ngày tôi tự gánh thay.
Chị Lưu: Đi trễ và về sớm tổng cộng 359 lần, tôi chưa từng ghi nhận.
Vương Cường: Mượn 25,000 tệ, đến nay chưa trả.
Mỗi mục đều có bằng chứng: tin nhắn, email, lịch sử gửi code, thống kê hệ thống OA.
Không thể chối cãi.
Tôi soạn một email, gửi đến Tổng Giám Đốc và Giám đốc nhân sự.
Chủ đề: Khiếu nại chính thức về vấn đề quản lý tổ kỹ thuật số 3
Tệp đính kèm: Ba tài liệu đã hoàn chỉnh.
Tôi đưa ngón tay lên nút “Gửi”.

