Vương Cường – người mà tôi từng tạm ứng giúp hai vạn tiền viện phí – đang thả tim cho bài đăng của Ngô Giai Ni.

Năm ngoái, khi Ngô Giai Ni sinh đứa thứ hai, tôi tự nguyện gánh hết khối lượng công việc trong ba tháng.

Nhà chị Lưu sửa sang, tôi làm việc liên tục không nghỉ suốt một tuần.

Trước Tết, dự án gấp gáp, tôi cho mọi người về sớm sum họp, còn mình thì trụ lại văn phòng đến tận giao thừa.

Năm năm.

Tròn năm năm.

Và cái tôi nhận được là gì…?

2

Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng.

Điện thoại lại rung lên.

Là thông báo chính thức từ phòng nhân sự:

[Nhân viên Ngô Giai Ni cùng 15 người khác ký tên tố cáo tổ trưởng Trần Mộng Dao “máu lạnh, vô cảm, chèn ép nhân viên nữ đã có gia đình”. Yêu cầu công ty xử lý ngay lập tức.]

Kèm theo là một tệp PDF.

Tôi bấm mở.

Bên trong chi chít chữ ký — mười lăm cái tên.

Ngô Giai Ni, chị Lưu, Vương Cường…

Toàn bộ đều là những người tôi từng giúp đỡ.

Tôi nhìn chằm chằm vào đơn khiếu nại, từng chữ một như dao đâm vào tim.

“Tổ trưởng Trần Mộng Dao nhiều lần lấy cảm xúc cá nhân làm lý do để từ chối yêu cầu nghỉ phép chính đáng của nhân viên…”

“Có hành vi phân biệt đối xử rõ rệt với nhân viên nữ có gia đình…”

“Nhiều lần công khai sỉ nhục cấp dưới trước mặt mọi người…”

Mỗi chữ đều lạnh lùng như lưỡi dao.

Cửa phòng phẫu thuật bỗng mở ra.

Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang:

“Người nhà, ca phẫu thuật rất thành công. Bệnh nhân hiện đã qua cơn nguy kịch.”

Tôi ngồi bệt xuống ghế, như sụp đổ cả người.

“Cảm ơn bác sĩ…”

Điện thoại lại vang lên.

Là giám đốc kỹ thuật – anh Lý.

“Tiểu Trần, bên nhân sự gọi tôi lên nói chuyện. Họ nói vụ của em giờ ầm ĩ lắm rồi.”

“Mẹ em sao rồi?”

“Vừa mổ xong.”

“Thế thì tốt.” Anh Lý thở dài. “Em cứ chăm sóc dì trước đi. Còn chuyện công ty… tôi sẽ cố gắng đỡ cho em. Nhưng mà… lần này nhiều người ký tên quá.”

Cúp máy, tôi mở vòng bạn bè.

Bài đăng của Ngô Giai Ni đã bị chia sẻ điên cuồng.

Ảnh chụp màn hình từ nhóm chat “Hội các bà mẹ công ty” cũng đã bị tung lên group chính.

Ngô Giai Ni: “Có người không chồng không con, nên không chịu nổi khi người khác hạnh phúc.”

Chị Lưu: “Lòng cha mẹ trên đời ai chẳng có, có người mãi mãi chẳng hiểu được.”

Lý Tĩnh: “Chúng ta – những người làm mẹ – phải đoàn kết lại, không thể để loại người này tiếp tục ức hiếp chúng ta!”

Tán thành +1

Tán thành +2

Tán thành +15

Tôi tắt điện thoại, nhìn mẹ đang ngủ thiếp trong phòng bệnh.

Bà một mình nuôi tôi khôn lớn.

Bao năm nay tôi cật lực làm việc, chỉ mong mẹ được sống cuộc đời tốt đẹp.

Vậy mà bây giờ, tôi lại trở thành kẻ “ghen ghét người khác hạnh phúc”.

Y tá bước vào thay thuốc, khẽ nói:

“Chị ơi, chị nên nghỉ ngơi một chút đi ạ. Mắt chị đỏ hết rồi.”

Tôi đưa tay lên lau khóe mắt.

Không biết từ lúc nào, mặt tôi đã đầy nước mắt.

3

Ngày thứ ba mẹ tôi nằm viện, phòng nhân sự thông báo tôi phải về công ty họp.

Trong phòng họp, giám đốc kỹ thuật anh Lý, trưởng phòng nhân sự và mười lăm người ký đơn khiếu nại – bao gồm cả Ngô Giai Ni – đều đã có mặt.

Trưởng phòng nhân sự là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, vừa mở miệng đã nói:

“Trần Mộng Dao, công ty đã nhận được đơn tố cáo của nhân viên. Mong cô nghiêm túc nhìn nhận lại vấn đề.”

Tôi cúi đầu, im lặng.

“Đều là đồng nghiệp với nhau cả, đâu cần làm mọi chuyện căng thẳng thế?” Anh Lý cũng lên tiếng khuyên. “Tiểu Trần, em nói vài câu đi.”

Ngô Giai Ni ngồi đối diện, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý.

Chị Lưu ngồi bên cạnh lẩm bẩm:

“Người trẻ bây giờ, bồng bột lắm, không biết linh hoạt mềm mỏng.”