4

Em gái họ dìu tôi đứng dậy, hai người anh họ cao to thì bao vây mẹ con nhà họ Tần.

“Lãnh đạo, sao ngài có thể đánh người được?”

Mẹ Tần vẫn chưa hoàn hồn, chỉ lo cho con trai.

Tần Hạo bị đánh rụng cả răng, kinh hoàng lắp bắp:

“Cái gì? Cao tổng, ngài nói Giang Nhụy là cháu gái ngài? Nhưng ngài họ Cao, sao cô ấy lại họ Giang?”

Cao Vĩ cười lạnh:

“Anh trai tôi mất vì tai nạn máy bay, cả đời thương yêu chị dâu. Nhụy Nhụy là con gái duy nhất của họ. Để làm chị dâu vui lòng, con bé mang họ Giang theo mẹ!”

Cả người Tần Hạo rũ xuống, ánh mắt trống rỗng.

“Thì ra là vậy… hóa ra hai người có quan hệ ruột thịt… Thảo nào…”

Hắn quay đầu khóc lóc, quỳ rạp dưới chân tôi:

“Xin lỗi, Tiểu Nhụy! Anh không biết Cao tổng là chú em… Anh thật sự không biết. Em tha thứ cho anh đi!”

Tôi nghiến răng, đá mạnh hắn một cước:

“Tần Hạo, mơ đi! Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh. Cầu cho ông tôi không sao, nếu không thì cả nhà họ Tần các người sẽ ngồi tù hết!”

Nghe vậy, mẹ Tần lăn lộn dưới đất gào khóc ăn vạ:

“Trời ơi! Con dâu tương lai lại muốn tống cả nhà chồng vào tù! Sao có loại đàn bà vô liêm sỉ như vậy chứ!

Buổi lễ đính hôn tốt đẹp là nó tự phá, cuối cùng còn đổ hết tội cho chúng tôi!

Thật tội nghiệp con trai tôi, mất vợ lại mang họa!”

Cao Vĩ khinh bỉ nhìn bà ta, rồi quay sang tôi thở dài:

“Nhụy Nhụy, cháu đúng là nhìn nhầm người. Về nhà, chú sẽ bảo trợ lý lập tức cách chức hắn.”

Nước mắt tôi lưng tròng, nghẹn ngào gật đầu:

“Vâng, chú… làm phiền chú rồi.”

Ông khẽ xoa đầu tôi:

“Người một nhà, đừng khách sáo.”

Hai anh họ nhìn chằm chằm Tần Hạo, giơ nắm đấm:

“Ông nội tao là bị mày đánh?”

“Chị Nhụy của tao cũng bị mày hành hung?”

Bọn họ nhếch môi cười lạnh.

Một người giỏi võ đối kháng, một người thành thạo karate, lập tức xông lên, đánh cho Tần Hạo mặt mũi nát bét.

May mà ông được đưa đến bệnh viện kịp thời, chỉ là bị Tần Hạo đá gãy xương sườn, cần phải nằm viện một thời gian.

Dưới sự đi cùng của em gái họ, tôi cũng đến bệnh viện làm hồ sơ, lưu lại bằng chứng thương tích do bị đánh.

Cao Vĩ lập tức yêu cầu quản lý khách sạn trích xuất toàn bộ video giám sát ở phòng tiệc, chuyện này ông nhất định sẽ truy cứu đến cùng.

Rất nhanh sau đó, chức vụ quản lý cấp cao của Tần Hạo bị thu hồi.

Thậm chí còn bị điều tra ra chuyện hắn tiết lộ bí mật công ty cho đối thủ, lại còn nhận hối lộ.

Hắn không chỉ mất việc mà còn bị kiện ra tòa.

Trong khoảng thời gian này, Tần Hạo không ngừng tìm cách liên lạc với tôi.

Còn gửi rất nhiều tin nhắn cầu xin tha thứ, nhưng tôi thẳng tay chặn số.

Nghĩ lại ngày trước, khi tôi có rất nhiều người theo đuổi.

Tôi lại chọn Tần Hạo – một kẻ mới ra trường, nhìn có vẻ thật thà.

Chỉ vì hắn tặng tôi một chiếc kẹp tóc màu hồng, giống hệt món quà sinh nhật năm xưa mẹ từng tặng tôi.

Trong thoáng chốc, tôi còn ngây ngốc nghĩ rằng, có lẽ là mẹ đã đưa hắn đến bên tôi.

Bây giờ mới hiểu, chiếc kẹp tóc đó chỉ là hàng nhái, làm sao so sánh nổi với chiếc kẹp đính kim cương mà mẹ tôi từng tặng.

Giả thì mãi là giả!

Tôi cứ nghĩ rời xa được gã cặn bã kia, cuộc đời tôi sẽ trở lại quỹ đạo.

Nào ngờ, quản lý khu nhà gọi điện báo căn hộ mới mua của tôi bị kẻ khác đột nhập trái phép.

Khi tôi vội vàng chạy đến, căn hộ vừa mua bị cạy cửa.

Tần Hạo cùng bố mẹ hắn, còn lôi theo một đám họ hàng, ngang nhiên chiếm nhà tôi, kéo theo đủ thứ đồ lỉnh kỉnh làm trong nhà loạn như cái chợ.

“Tiểu Nhụy, anh biết ngay em sẽ đến mà.”

Vừa thấy tôi, mắt Tần Hạo sáng rực lên.

Chỉ mới xa cách một thời gian, hắn đã râu ria xồm xoàm, bộ dạng tiều tụy.

Hắn tiến lên muốn kéo tay tôi, tôi lập tức né tránh.

Giọng hắn đầy ấm ức:

“Tiểu Nhụy, anh đã nhận lỗi với em rồi, sao em vẫn không tha thứ cho anh?”

Tôi lạnh lùng đáp: