Nếu Lâm Thanh Duyệt có chút lương thiện, sao kiếp trước cô ta lại giết chết chị ruột của mình, rồi vứt xác nơi hoang vắng?

Sau tang lễ, Lâm Thanh Duyệt không chờ thêm giây nào, lập tức đem chiếc vòng ngọc đi giám định.

Tin tức nhanh chóng truyền về — chiếc vòng được định giá ba mươi triệu.

Cô ta mừng rỡ phát cuồng, vội vã liên hệ người mua, sợ chậm trễ sẽ xảy ra biến cố.

Ngay sau khi có tiền, cuộc sống của Lâm Thanh Duyệt đảo lộn hoàn toàn.

Túi xách hàng hiệu chất đống trong căn phòng trọ, điện thoại đời mới luôn kè kè bên người.

Trang cá nhân và khắp các nền tảng mạng xã hội ngập tràn hình ảnh xa hoa, phù phiếm.

Trong một bức ảnh khoe chiếc Lamborghini màu hồng, cô ta còn cố tình tag tôi vào.

“Tôi đã nói rồi, đồ tốt thì phải để cho người biết giá trị.”

“Chị tôi đúng là con nhà quê, có vàng trong tay cũng tưởng là đồng, xứng đáng đi hầu hạ một ông bệnh sắp chết!”

Bên dưới là một đống bạn bè hùa theo tung hô, kèm theo vô số lời chê bai tôi.

“Hahaha, chị cô chắc giờ đang hối hận phát khóc rồi ấy chứ!”

“Đồ nhà quê thì mãi mãi vẫn là nhà quê, cả đời đừng mong ngóc đầu lên nổi!”

“Nghe nói giờ ngày nào cô ta cũng phải bưng bô rửa đít cho ông già hấp hối kia, nghĩ thôi cũng buồn nôn!”

Còn đính kèm một cái emoji ói mửa.

Họ hàng cũng chẳng kém.

Dì tôi còn gửi tin nhắn thoại vào nhóm gia tộc:

“Ông trời có mắt thật, thấy con bé Thanh Nhã ăn hiếp em nó như thế, liền gửi Thần Tài tới nhà!”

“Đúng đúng! Con bé Thanh Duyệt đúng là có số hưởng, trời cao cũng không đành lòng nhìn nó chịu thiệt!”

“Thanh Nhã à, cháu cứ chấp nhận số phận đi. Cả đời này, cháu sinh ra là để hầu hạ người khác thôi!”

Chương 4

Tôi dọn đến nhà họ Cố.

Không ngờ, quản gia nhà họ Cố – ông Giang – lại chính là người ở kiếp trước phát hiện ra xác tôi, từ đó khiến Lâm Thanh Duyệt bị đưa ra pháp luật.

Sau đó, ông còn chôn tôi cạnh chủ nhân của mình.

Cố Mộ Hàn vốn là cô nhi từng được bà ngoại tôi tài trợ.

Sau khi cha mẹ tôi qua đời, bà ngoại muốn làm việc thiện tích đức cho con gái, định nhận nuôi một đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi.

Nhưng lúc ấy tôi và Thanh Duyệt còn nhỏ, bà một mình chăm sóc cả ba đứa thì không xuể, nên cuối cùng chỉ đành hỗ trợ từ xa, chọn Cố Mộ Hàn.

Cố Mộ Hàn lớn hơn tôi mười tuổi, thân hình cao ráo.

Nếu không vì bệnh tật đeo bám, thì quả thật là một người đàn ông tuấn tú, khí chất.

Thời gian tôi chăm sóc anh ấy, anh đã hai lần vào ICU.

Lần đầu tỉnh lại, anh nhìn tôi và nói:

“Nếu anh không qua khỏi, em hãy mang theo toàn bộ tài sản của anh mà rời đi, sống cuộc đời em muốn.”

“Cố tiên sinh, anh sẽ ổn thôi.” Tôi đáp, giọng bình tĩnh.

Dù kiếp trước anh không thể qua khỏi, nhưng kiếp này, tôi và Thanh Duyệt đều đã thay đổi.

Chẳng lẽ số phận của anh cũng không thể khác đi sao?

Lần thứ hai nguy kịch còn nghiêm trọng hơn.

Bác sĩ liên tục ra thông báo nguy hiểm, nói có thể anh sẽ không qua được đêm nay.

Tôi đứng ngoài phòng ICU, nhìn bóng dáng tất bật bên trong, lòng trĩu nặng.

Đúng lúc đó, tiếng giày cao gót vang lên từ xa, dứt khoát và chói tai.

Lâm Thanh Duyệt đến rồi.

Cô ta diện một bộ Chanel mới nhất, trang điểm đậm, xách túi Hermès, phía sau còn dẫn theo vài người bà con và nhị di.

“Ơ kìa, chị ở đây trông người đấy à?” Cô ta cố ý lớn tiếng, khiến người trong hành lang ngoái đầu nhìn.

“Sao rồi, chắc người sắp đi rồi nhỉ?”

Tôi mím chặt môi, không trả lời.

Nhị di liền buông lời chua ngoa:

“Không phải là đứa cháu gái giỏi giang nhất nhà mình đấy sao? Sao lại rơi vào cảnh làm hộ lý cho người ta thế này?”

“Chị mày đúng là tự đào hố chôn mình, lấy một người sắp chết, thì còn mong gì kết cục tốt đẹp?”

Lâm Thanh Duyệt quay sang các bà con phía sau, giả vờ xót xa:

“Tuổi xuân tiêu tán chỉ vì một người đàn ông bệnh tật, thật là đáng thương!”

You cannot copy content of this page