2
Khi chúng tôi kết hôn, ai nấy đều bảo đây là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai nhà mạnh mẽ.
Ngay cả tôi, cũng từng nghĩ như vậy.
Nên sau đó, dù anh ta và Vân Tiếu dính vào bao nhiêu chuyện lùm xùm, tôi vẫn nhẫn nhịn.
Đàn ông mà, xã giao bên ngoài, chơi bời chút cũng là chuyện thường.
Nhưng anh ta không nên, tuyệt đối không nên, chạm vào giới hạn cuối cùng của tôi.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi đổ chuông.
Là ba của Tạ Minh Dương.
“Ninh Ninh, ba thấy tin hot search rồi, con đừng nghĩ nhiều. Chắc chắn chỉ là tin đồn nhảm thôi.”
“Thằng bé Minh Dương, nó dồn hết tâm trí vào công việc, tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với con đâu.”
“Chuyện này ầm ĩ như vậy, chắc chắn là nó sai rồi. Con yên tâm, ba sẽ bắt nó giải thích rõ ràng, cho con một lời công bằng!”
Hai tiếng sau, bố mẹ Tạ dẫn Tạ Minh Dương về nhà.
Mặt anh ta tối sầm, vừa bước vào đã gào lên với tôi: “Sở Ninh! Là em mua hot search đúng không?!”
Tôi ngồi trên sofa, đầu còn chẳng thèm ngẩng lên: “Anh nghĩ sao?”
“Đê tiện!”
Anh ta gào lên như điên, mặt mày dữ tợn, hoàn toàn mất kiểm soát.
“Sở Ninh, em thật khiến tôi ghê tởm! Dùng thủ đoạn này ép tôi cúi đầu?”
Vừa dứt lời, anh ta lao đến, giơ gạt tàn thuốc trên bàn trà, ném về phía tôi.
Chiếc gạt tàn sượt qua trán tôi, đập thẳng vào tường, vỡ tan tành, mảnh vụn văng khắp nơi.
Ba Tạ sợ đến tái mặt, tát thẳng vào mặt Tạ Minh Dương một cái: “Mày điên rồi à? Ninh Ninh là vợ mày đấy! Mày dám động tay, tao đánh chết mày!”
Tạ Minh Dương ôm mặt, tròn mắt nhìn ba mình đầy khó tin.
“Ba, ba đánh con? Rõ ràng chuyện này là do cô ta…” Tạ Minh Dương mắt đỏ hoe.
Tôi liếc họ một cái, lạnh nhạt đứng dậy, cau mày nói: “Không cần rườm rà nữa. Ký đơn đi.”
Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.
Luật sư đứng trước cửa, tay cầm tập hồ sơ: “Tiểu thư, đơn ly hôn đã chuẩn bị xong.”
Tạ Minh Dương quay ngoắt đầu lại, nhìn tôi chằm chằm: “Đơn ly hôn gì cơ? Sở Ninh, em muốn ly hôn với tôi thật à?”
Tôi cầm lấy hồ sơ, ném lên bàn trà: “Ký đi.”
Tạ Minh Dương nhìn chằm chằm vào đơn ly hôn, ngón tay run rẩy.
“Tôi không ký.” Anh ta ngẩng đầu, mắt đỏ hoe.
“Sở Ninh, chẳng phải chỉ là một cái vòng thôi sao? Chỉ vì một cái vòng mà em đòi ly hôn với tôi?”
“Nếu em giận, tôi bồi thường. Tôi mua mười cái, tám cái giống y hệt cũng được.
Đừng ly hôn, được không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn dáng vẻ đẫm nước mắt của Tạ Minh Dương, trong lòng đã chẳng còn chút rung động nào.
“Tạ Minh Dương, cái vòng đó là phỉ thúy đế vương hạng nhất. Là món quà bà ngoại tôi trao cho trước lúc lâm chung.”
“Tôi đã từng nói với anh, cái vòng đó là vật kỷ niệm bà để lại cho tôi.”
Hồi nhỏ, ba mẹ tôi bận rộn công việc suốt ngày, một tay bà ngoại chăm sóc tôi.
Năm tôi mười sáu tuổi, bà không chống chọi được nữa, rời xa tôi mãi mãi.
Trước lúc mất, bà nắm tay tôi, nhét chiếc vòng vào tay tôi. Bà nói:
“Ninh Ninh, bà không thể bên con mãi, con phải sống thật tốt, thật tốt nhé!”
Ngay từ năm đầu kết hôn, tôi đã kể với Tạ Minh Dương chuyện này, còn căn dặn anh ta rằng chiếc vòng đó là kỷ vật quan trọng nhất mà bà tôi để lại.
“Ninh Ninh, anh xin lỗi!”
Tạ Minh Dương bỗng đứng sững lại, mặt cứng đờ.
“Anh… anh… thật sự sai rồi.”
“Anh biết anh sai rồi, em tha thứ cho anh lần này có được không?”
Tạ Minh Dương cúi thấp đầu, giọng khàn khàn nhỏ nhẹ đến mức gần như tan vào không khí.
Ba Tạ lập tức lên tiếng phụ hoạ: “Ninh Ninh à, Minh Dương chỉ là phút chốc hồ đồ thôi.”
“Đàn ông mà, đôi khi hơi cẩu thả. Ba sẽ lập tức cho người mang cái vòng về, con cho nó một cơ hội đi.”
“Lần này nó chắc chắn sẽ sửa đổi, thật đấy.”
Tôi bật cười lạnh: “Một câu biết sai rồi, là có thể xóa hết những gì anh ta đã làm sao?”
“Ninh Ninh, con yên tâm, chuyện của con bé Vân Tiếu, tụi ba nhất định sẽ xử lý.”
Ba Tạ vội vàng nói tiếp, sợ con trai mình không kịp phản ứng, còn cố tình ra hiệu bằng mắt.
Tạ Minh Dương lúc này mới hiểu ra, lập tức nắm lấy tay tôi.
“Anh sẽ lập tức điều chuyển Vân Tiếu sang chi nhánh công ty khác, không bao giờ để em phải gặp lại cô ta nữa.”
“Ninh Ninh, mình đừng ly hôn, được không?”
Nước mắt anh ta rơi xuống mu bàn tay tôi, khóc đến mức trông rất đau khổ.
Trái tim tôi hơi mềm lại: Lần cuối cùng.
Thấy tôi nhượng bộ, Tạ Minh Dương vội lau nước mắt trên mặt, ngay lập tức gọi điện cho phòng nhân sự.
Trước mặt tôi, yêu cầu họ chuyển Vân Tiếu sang chi nhánh công ty.
Tối hôm đó, Tạ Minh Dương cũng trả lại chiếc vòng cho tôi.
Nửa tháng sau đó, Tạ Minh Dương thực sự như biến thành một con người khác.