Để có một lý do hợp lý giúp chồng là giảng viên được thăng chức tăng lương, ba tôi – hiệu trưởng – đã sắp xếp để tôi giả làm giảng viên thanh tra, bất ngờ kiểm tra lớp học mà anh ấy phụ trách.
Tôi cứ nghĩ chuyện này chỉ là hình thức cho có.
Ai ngờ tôi vừa bước vào lớp, đã thấy một cô gái buộc tóc hai bên, đang chỉ trỏ về suất học bổng của lớp.
“Cho dù ba mẹ cô ta tàn tật, sống bằng nghề nhặt ve chai thì sao chứ?”
“Cái tên Lý Mẫn Hà nghe quê một cục, báo cáo lên trên thì xấu mặt lớp mình.”
“Suất học bổng để cho Giao Giao đi, nhà nó mới bị giải tỏa, không có chỗ ở, tội nghiệp lắm.”
Cả lớp im phăng phắc, chỉ len lén liếc nhìn Lý Mẫn Hà đang khóc nức nở. Không ai dám lên tiếng.
Lớp trưởng thở dài, chuẩn bị công bố người nộp đơn tiếp theo.
Cô gái buộc tóc cười khúc khích, lè lưỡi ra vẻ đáng yêu:
“Bỏ phiếu làm gì cho rườm rà, học bổng có đáng bao nhiêu đâu. Hay là lớp trưởng cứ tùy tiện điền vài cái tên, rồi lấy tiền đó mời cả lớp uống trà sữa, được không?”
“Mọi người đều vui vẻ, đúng không nào?”
Lớp học vẫn im lặng như tờ, chỉ có tiếng nấc nhẹ của Lý Mẫn Hà vang lên.
Tôi đẩy cửa bước vào, mặt lạnh tanh, hỏi lớp trưởng cái đứa ngu xuẩn đó tên gì.
Lớp trưởng vội đưa tay ra hiệu im lặng:
“Nhỏ tiếng thôi chị ơi, cô ấấy là cố vấn lớp em, vợ thầy chủ nhiệm Giang Minh, con gái ruột của hiệu trưởng. Không ai dám đụng đâu.”
“Chị là người mới chuyển về khoa tụi em đúng không? Ráng chịu đi, quen rồi sẽ thấy bình thường.”
Tôi bật cười vì tức.
Ba tôi là hiệu trưởng. Chồng tôi tên Giang Minh.
Cô ta là vợ thầy Giang, thế tôi là ai?
Tôi móc điện thoại ra, gọi thẳng cho ba:
“Ba, khỏi cần khảo sát gì nữa. Giang Minh đúng là đồ ngu. Kêu anh ta mang đơn ly hôn đến tìm con, gặp nhau ở cục dân chính!”
1
Năm thứ năm sau khi kết hôn với Giang Minh, cuối cùng ba tôi cũng chịu thua sự mè nheo của tôi.
Cho tôi giả danh giảng viên thanh tra, bất ngờ kiểm tra lớp do chồng tôi phụ trách.
Tìm cớ giúp anh ta thăng chức tăng lương.
Tôi cứ tưởng đây chỉ là thủ tục cho có.
Không ngờ vừa đến cửa lớp đã đụng ngay cảnh chọn người nhận học bổng.
Một cô gái buộc tóc hai bên, trang điểm nhẹ nhàng mà kỹ lưỡng, đang chỉ trỏ bình luận vào danh sách học sinh nghèo do lớp trưởng đưa ra.
“Lý Mẫn Hà hả? Giờ còn ai đặt tên vậy không? Trời ơi, quê thấy ớn!”
Nói xong, cô ta giật luôn tập hồ sơ trong tay lớp trưởng, liếc qua rồi hét lên đầy kịch tính.
“Ba mẹ tàn tật? Không có việc làm, sống nhờ nhặt ve chai? Ghê quá!”
“Buồn nôn ghê!”
Cô ta bĩu môi, ném thẳng hồ sơ chứng minh hoàn cảnh mà học sinh đã cẩn thận chuẩn bị xuống đất.
Cạnh cửa sổ, cô gái mặc áo sơ mi ca-rô cũ kỹ tái mét mặt.
Còn cô ta thì giả vờ như không thấy, ngón tay giơ lên điệu đà:
“Tôi đề nghị bạn Lý Mẫn Hà khỏi tham gia xét học bổng luôn đi.”
“Nhà nghèo thì sao, cái tên quê như vậy báo lên xấu mặt lớp mình.”
“Theo tôi, suất này nên để cho Giao Giao. Nhà nó mới bị giải tỏa, giờ không có chỗ ở, tội nghiệp dễ sợ luôn.”
Các bạn bên dưới lớp nhìn nhau khó xử, cô bạn tên “Giao Giao” thì mặt lúc đỏ lúc trắng, cực kỳ lúng túng.
Lớp trưởng hạ giọng, nói bằng giọng van xin:
“Cô ơi, hoàn cảnh bạn Lý Mẫn Hà thực sự rất khó khăn, học phí còn không có để đóng. Còn Giao Giao tuần trước vừa bay sang Hàn Quốc theo idol, thật sự không thiếu tiền đâu… Hay là…”
“Học phí cũng không đóng nổi á?”
Cô ta mở to mắt ngạc nhiên, như thể không thể tin nổi bây giờ còn có người nghèo đến vậy.
Lớp trưởng gật đầu, tưởng đâu cô ta bắt đầu mủi lòng, đang định thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ ngay giây sau, cô ta lè lưỡi làm điệu bộ đáng yêu:
“Không có tiền thì nghỉ học đi chứ sao. Dù gì cũng là con gái, sau này lấy được chồng giàu là được rồi.”
“Như vậy còn tiết kiệm được cả chục năm phấn đấu nữa ấy.”
“À còn nữa, bỏ phiếu phiếc gì cho mệt người. Suất học bổng có đáng bao nhiêu đâu. Hay là lớp trưởng tùy tiện viết vài cái tên vô, rồi lấy số tiền đó mời cả lớp uống trà sữa đi.”
“Nhớ mua cho bạn Lý Mẫn Hà ly size lớn, thêm hai phần trân châu. Nhà nghèo như vậy chắc chưa từng được uống đồ sang như thế đâu.”
Tiếng nức nở bên cửa sổ bỗng im bặt một giây, sau đó vang lên càng thê lương tuyệt vọng hơn.
Có người không nhịn được muốn đứng dậy phản đối, nhưng liền bị bạn bên cạnh kéo lại, ghé tai cảnh báo:
“Khó khăn lắm mới đậu đại học, mày không muốn học nữa hả?”
“Nhịn đi, quen rồi sẽ ổn.”
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt mà thái dương giật giật.
Tôi đẩy cửa bước vào, mặt lạnh như tiền, hỏi lớp trưởng:
“Tiền học bổng là của nhà nước, ai cho cô ta cái quyền chỉ trỏ sắp đặt?”
Lớp trưởng sững người, vội kéo tôi ra ngoài, làm dấu im lặng.
“Nhỏ tiếng thôi! Chị biết cô ta là ai không?”

