1

Nghe nói Yến Trầm sắp kết hôn rồi.

Tôi nhận được tin đó khi đang gặm một miếng bánh quy không gluten nhạt nhẽo như nhai sáp nến, tay lướt điện thoại.

Tin nhắn là do Linh Hựu – bạn thân tôi – gửi tới, kèm theo một ảnh chụp màn hình bản tin tài chính ngắn gọn.

【Người thừa kế Tập đoàn Yến thị, Yến Trầm sẽ kết hôn vào tháng sau. Cô dâu là thiên kim nhà họ Tưởng, môn đăng hộ đối.】

Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ đó cả một phút đồng hồ.

Sau đó, tôi nhổ miếng bánh trong miệng vào thùng rác, vui mừng tới mức cả đêm không ngủ, sáng hôm sau lập tức đặt vé máy bay về nước.

Năm năm rồi, cuối cùng tôi cũng có thể trở về.

Vừa xuống máy bay, tôi hít thật sâu luồng không khí quen thuộc trộn lẫn mùi khói xe và bụi bặm – cảm giác như được sống lại.

Tôi lập tức gọi cho Linh Hựu, chưa kịp để cô ấy mở miệng, tôi đã òa lên khóc nức nở.

“Hu hu hu Linh Hựu! Tớ về rồi! Cuối cùng cũng về rồi! Đồ ăn Tây đúng là không dành cho người ăn!”

Tôi vừa tố cáo độ tệ hại của đồ ăn nước ngoài, vừa bắt đầu đọc tên món ăn:

“Tôm hùm cay, lẩu chín ngăn, ba chỉ nướng chảy mỡ xèo xèo, bún ốc thối cay xè, xiên que vỉa hè, trà sữa trân châu đường đen full đường không đá…”

Tôi hào hứng tuyên bố với chiếc điện thoại: “Lần này, tớ sẽ giành lại hết tất cả mỹ thực thuộc về mình!”

Vừa dứt lời, cổ tay tôi bỗng bị một bàn tay như kìm sắt nắm chặt, cả người bị kéo mạnh lại, lưng đập thẳng vào bức tường lạnh toát trong sân bay.

“Rầm” một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.

Từ ống nghe vang lên tiếng hét lo lắng đến biến âm của Linh Hựu:

“Sang Du! Chạy mau!”

Tôi: “Hả?”

Tôi nhìn gương mặt đẹp đến yêu nghiệt trước mắt, đầu óc trống rỗng.

Tôi tê liệt toàn thân.

Tôi muốn chạy, nhưng Yến Trầm mạnh đến mức đáng sợ.

Rõ ràng anh ta chỉ dùng một tay giữ cổ tay tôi, trông có vẻ chẳng dùng nhiều sức, vậy mà tôi như bị đóng đinh vào tường, hoàn toàn không nhúc nhích nổi.

Thế là tôi chỉ còn cách làm đà điểu, cúi gằm đầu, mắt liếc quanh tìm đường thoát.

Dù gì thì… năm năm trước, ngày chia tay, Yến Trầm đứng trong mưa với đôi mắt đỏ au, lời nói lạnh lẽo vẫn còn vang vọng bên tai tôi.

Anh ta nói: Sang Du, tốt nhất cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Anh ta nói: Nếu gặp lại cô, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết.

Tôi vừa về nước, còn chưa kịp ăn con tôm hùm nào, tôi không muốn chết đâu!

“Không có gì muốn nói với tôi à?”

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh ta, như tiếng đàn cello cao cấp, nhưng mang theo một lớp băng lạnh.

Thấy tôi im lặng, anh ta đưa tay kia lên, bóp cằm tôi, bắt tôi phải ngẩng mặt.

Tôi bị buộc phải đối diện với anh ta.

Năm năm trôi qua, gương mặt này đã thoát khỏi vẻ non nớt của thiếu niên, đường nét trở nên rõ ràng sắc sảo hơn, sống mũi cao, môi mỏng mím chặt, cả người toát ra khí chất lạnh lùng xa cách khiến người ta không dám đến gần.

Chỉ có đôi mắt đào hoa sâu thẳm ấy, giờ phút này lại như phủ một lớp sương mờ mỏng, ánh lên một tầng nước nhè nhẹ.

Tim tôi đau nhói, cổ họng nghẹn đắng.

Tôi cắn chặt răng hàm để ngăn nước mắt trào ra, rồi quay ngoắt mặt đi, dồn hết sức đáp lại hai từ:

“Không có.”

Nói xong, tôi lại cố sức giãy ra, muốn đẩy anh ta ra khỏi người mình.

“Không có à?” Anh ta lặp lại bằng giọng khẽ khàng, nhưng lực bóp càng mạnh, trong giọng nói như có tiếng nghẹn ngào, “Cô đúng là không có lương tâm.”

Giây tiếp theo, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh, anh ta bóp chặt cằm tôi rồi cúi xuống hôn.

Khoảnh khắc môi chạm môi, tôi sững người, trợn tròn mắt.

Nụ hôn đó không hề dịu dàng, tràn đầy sự trừng phạt và trả thù, cắn nuốt, cướp đoạt – như muốn nuốt trọn cả con người tôi.

Tôi bị hôn đến tê dại lưỡi, gần như không thể thở nổi.

Trong lúc đang tức giận, khóe mắt tôi thoáng thấy có người gần đó giơ điện thoại lên.

Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng người ta thì thầm bàn tán.

“Má ơi, kia chẳng phải là Yến Trầm của Tập đoàn Yến thị sao? Ở sân bay mà diễn cảnh cưỡng hôn hả? Quá sốc luôn!”

“Quay lại nhanh! Cảnh này lên hot search là cái chắc! Mà cô gái bên cạnh là ai thế nhỉ?”

Những âm thanh đó như kim nhọn chọc thẳng vào thần kinh đang căng cứng của tôi.

Gần như theo phản xạ, tôi dùng hết sức mình, hung hăng cắn mạnh vào môi anh ta.

Mùi máu lan ra đầy miệng cả hai.

Anh ta khẽ rên lên vì đau, động tác hơi khựng lại, ánh mắt thoáng qua chút bối rối.

Tôi lập tức đẩy mạnh anh ta ra, rồi vung tay, giáng thẳng một cái bạt tai.

“Chát!”

Tiếng tát vang lên giòn tan, rõ ràng giữa sảnh sân bay đông đúc.

“Anh điên à?!”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, ngực phập phồng dữ dội, giọng nói run rẩy:

“Anh sắp kết hôn rồi đấy!”