Trương Cường nhìn tôi đầy hy vọng. Bà cụ che mặt, nước mắt rơi lã chã.
Tiểu Bảo thì gọi “mẹ” không ngừng, rồi hạ giọng, dùng âm thanh chỉ mình tôi nghe thấy để đe dọa:
“Mẹ, mẹ phải ngoan nhé. Người không ngoan thì ba sẽ đánh gãy chân đó.”
Tôi nhìn thấy cảnh sát đang tiến vào phía sau, liền bóp mạnh cánh tay Tiểu Bảo, vừa lạnh lùng nói:
“Không có giấy đăng ký kết hôn, không có giấy khai sinh, không biết địa chỉ của người mẹ thật, thậm chí lúc đầu còn chẳng biết tên của cô ta, các người không thấy có gì kỳ lạ sao?”
“Tôi điên chắc? Vẫn đang học cấp ba mà lại bay xa hàng nghìn cây số để kết hôn à?”
“Có bao giờ các người nghĩ, sau câu chuyện ‘tìm mẹ cảm động’ này, thực ra còn ẩn giấu một sự thật tàn nhẫn khác không?”
“Tôi không phải mẹ của đứa bé này — mẹ ruột của nó đã chết rồi!”
4
Lời tôi vừa dứt, Tiểu Bảo đau đến bật khóc.
Nó buông tôi ra, lùi lại vài bước, rồi bắt chước bố mình, quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tiếp:
“Mẹ ơi, mẹ đừng nguyền rủa mình chết mà…”
“Nếu mẹ không muốn nhận chúng con, vậy bọn con đi là được, chỉ cần mẹ sống tốt thôi, đừng nói mấy lời như vậy nữa!”
“Cộp! Cộp! Cộp!” — tiếng nó dập đầu vang lên từng hồi, đập thẳng vào tim của tất cả mọi người.
Theo sau cảnh sát là cô Vương – người phụ trách hỗ trợ từ ủy ban khu phố.
Cô ta là người hiểu rõ nhất về khu này, cũng là người biết rõ tôi từng trải qua những gì.
Thế nhưng lúc này, cô ta lại xúc động, nắm lấy Tiểu Bảo, vừa xoa cái trán đỏ ửng của nó vừa dỗ:
“Đứa nhỏ ngoan quá, có chuyện gì cứ nói với cô chú, cô là người của ủy ban khu phố, nhất định sẽ giúp con.”
Rồi cô ta quay sang tôi, giọng đầy trách móc:
“Hiểu Hà, có gì từ từ nói, cô không cần nhỏ nhen như thế đâu, làm khó đứa nhỏ tội nghiệp làm gì?”
“Tôi cũng xem livestream tìm mẹ rồi. Video, ảnh đều có cả, mà nhìn hai mẹ con cô chẳng phải giống nhau như đúc sao?”
“Cứ khăng khăng đòi mấy tờ giấy chứng nhận làm gì, cô muốn chứng minh điều gì? Rằng cô là người có học, còn họ là dân quê thất học à?”
“Họ là người nông thôn, không hiểu mấy chuyện rườm rà của cô đâu, họ chỉ biết con trai họ muốn tìm mẹ thôi!”
Cảnh sát khẽ đẩy cô Vương ra, nhắc cô ta cẩn thận lời nói.
Cô ta miễn cưỡng im lặng, ôm lấy Tiểu Bảo trong lòng dỗ dành, ánh mắt lại đầy bất mãn nhìn tôi.
Có lẽ — đây chính là bản chất con người.
Mọi người luôn có xu hướng đồng cảm với kẻ yếu, nhất là khi đó là một đứa trẻ ngây thơ, một người tàn tật, hay một bà cụ khắc khổ.
Những lời của cô Vương lại khiến bình luận trên livestream dậy sóng thêm lần nữa:
【Thật thất vọng quá, tôi còn tưởng sẽ có cú lật ngược tình thế, ai ngờ ngay cả cô Vương ở ủy ban khu phố cũng bênh gia đình đứa trẻ — vậy thì coi như chắc chắn người phụ nữ kia chính là mẹ nó rồi.】
【Tội nghiệp Tiểu Bảo, người mẹ nhẫn tâm như vậy không xứng đáng làm mẹ! Cầu cho bà ta ra đường bị xe đâm, uống nước thì sặc chết, ăn cơm thì nghẹn chết!】
【Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt, mặt mũi Trần Hiểu Hà còn dày hơn tường thành! Chạy không thoát thì nói mẹ đứa nhỏ đã chết — tự mình cũng nguyền rủa bản thân, đúng là người đàn bà tàn nhẫn!】
…
Cảnh sát vừa ghi chép, vừa cau mày cảnh báo:
“Cô Trần, tuy là cô báo cảnh sát, nhưng vụ tìm mẹ này đang gây bão mạng, cần cô phối hợp về đồn để điều tra.”
“Tất nhiên, nếu chứng minh lời cô nói là thật, chúng tôi sẽ cảnh cáo và xử phạt những người tung tin sai sự thật.”
Lời vừa dứt, trên mạng lại xuất hiện bằng chứng mới.
Người dân cùng làng đăng dưới video tìm mẹ nổi tiếng nhất, kèm theo ảnh rõ nét của mẹ đứa trẻ:
【Năm đó Tiểu Bảo sinh ra là tôi đỡ đẻ. Đây là tấm hình chụp ngay sau khi sinh, mọi người xem đi — có phải là Trần Hiểu Hà không?】
Người phụ nữ trong ảnh tóc tai rối bời, ôm đứa bé trong lòng.
Khác với video đám cưới mờ mịt ban nãy, bức ảnh này rõ nét hơn nhiều.
Bỏ qua trang phục và sắc mặt, đúng là giống tôi đến mức khiến người ta rùng mình.
【Hồi đó A Cường bệnh, Trần Hiểu Hà còn chăm sóc anh ta, tôi cảm động nên quay lại video. Không ngờ giờ cô ta lại thành ra thế này.】
Trong video ngắn vài giây, người phụ nữ bế con, ở cạnh giường bệnh của Trương Cường, tận tâm chăm sóc, không thấy chút miễn cưỡng nào.
Càng lúc càng nhiều người trong làng gửi ảnh, chứng minh rằng tôi từng gả về đó, từng sinh con, chăm lo cho chồng con, và bây giờ hoàn toàn biến thành một người khác.
Cô Vương cũng nhìn thấy, bèn đầy chính nghĩa bước ra chặn trước mặt cảnh sát:
“Cảnh sát Tiểu Lý, đừng cản tôi. Hôm nay tôi thay mặt toàn bộ khu dân cư và tất cả những người có lòng nhân đạo để đòi lại công lý.”
“Tôi thấy nhiều kiểu phụ nữ như Trần Hiểu Hà rồi — ghét nghèo, mê giàu, thật đáng ghê tởm.”
“Cô đừng nói là bị ép buộc nhé. Với tình trạng cơ thể của anh Trương mà cô nói không tự nguyện, thì sao lại có thể mang thai được?”
“Lúc sinh con thì không biết kiềm chế, đến khi sinh ra rồi lại không chịu trách nhiệm, vứt bỏ chính đứa con ruột của mình — loại người như cô, thua cả cầm thú!”
“Cảnh sát Tiểu Lý, sự thật đã quá rõ ràng. Dù các anh có đưa cô ta về đồn thì cũng chỉ là khuyên nhủ vài câu thôi, với loại người trẻ như thế này thì chẳng ích gì.”
“Người như cô ta, phải để xã hội dạy cho một bài học nhớ đời!”
Đám đông vây quanh đều giận dữ, ai cũng muốn lao lên.
Có hàng xóm tò mò, có người xem livestream chạy đến, có những “mạnh thường quân” từng giúp gia đình họ tìm mẹ…
Cảnh sát Tiểu Lý không thể kiểm soát nổi tình hình, phải gọi điện xin chi viện.
Tiểu Bảo với đôi mắt đỏ hoe, đứng chắn trước mọi người:
“Xin mọi người đừng trách mẹ, chắc tại Tiểu Bảo không ngoan nên mẹ mới không muốn nhận con.”
“Mẹ ơi, Tiểu Bảo sẽ ngoan mà, con biết nấu cơm, biết giặt đồ, con sẽ nghe lời mẹ, mẹ đừng bỏ con được không?”