Thế nhưng, lời tiếp theo ông nói ra lại khiến tất cả đều sững sờ.
“Hôm nay, đúng là sinh nhật của con gái tôi. Nhưng không phải của cô Mạnh Tinh Dao.”
Ông ngừng lại, ánh mắt xuyên qua đám đông, dừng thẳng trên người tôi.
“Mà là sinh nhật của con gái ruột tôi —— Giang Nguyệt.”
Mạnh Tinh Dao há miệng định nói gì đó, nhưng bị mẹ tôi chặn lại bằng một ánh mắt.
Ba tôi hít sâu một hơi, tiếp tục:
“Tôi biết, giờ phút này mọi người chắc chắn có rất nhiều thắc mắc. Vì sao chúng tôi lại tổ chức tiệc cho một người ngoài, mà chẳng hề để ý đến con gái ruột của mình.”
“Bởi vì, chúng tôi nợ nó… quá nhiều.”
Trong giọng ông, mang theo nghẹn ngào bị dồn nén.
“Từ năm nó mười tuổi, vì tôi và mẹ nó quá bận rộn công việc, suốt mười năm liền, chúng tôi đều quên mất sinh nhật nó. Mỗi lần, chúng tôi lại kiếm cớ qua loa, mỗi lần, chúng tôi lại thấy ánh sáng trong mắt nó dần lụi tắt.”
“Từ một cô bé hay cười hay nói, nó trở nên ngày càng im lặng, ngày càng xa cách. Nó không còn mong đợi gì ở chúng tôi, thậm chí, không còn tin bất kỳ lời nào chúng tôi nói nữa.”
“Chúng tôi muốn bù đắp cho nó, muốn tặng nó một món quà bất ngờ thật sự, một sinh nhật mà cả đời này nó không bao giờ quên. Nhưng chúng tôi biết, nếu trực tiếp nói cho nó, nó chỉ thấy đó lại là một lần qua loa khác, nó sẽ không tin.”
Ánh mắt ba tôi, từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi tôi.
Tôi đứng yên, đầu óc trống rỗng.
Ông ấy đang nói gì vậy?
Kịch bản này… hoàn toàn không giống những gì tôi đã nghĩ.
“Vậy nên, chúng tôi mới nghĩ ra một cách ngu ngốc như thế.”
Khóe miệng ba tôi gượng gạo nở một nụ cười khổ, “Chúng tôi mời hẳn một ekip chuyên nghiệp, nhờ cô Mạnh Tinh Dao — con gái của nhà thiết kế sự kiện — phối hợp diễn vở kịch này.”
“Chúng tôi cố ý để nó nhìn thấy nhóm chat, cố ý để nó hiểu lầm, cố ý để nó gom hết mọi ấm ức, phẫn nộ lại đến cực điểm.”
“Bởi vì chúng tôi tin rằng, chỉ khi ấy, lúc sự thật được vạch trần, món quà bất ngờ này mới đủ chấn động, đủ để nó tin rằng, chúng tôi yêu nó, và chưa bao giờ quên nó.”
Ngay khi ông dứt lời, toàn bộ ánh đèn trong sảnh tiệc bất ngờ tắt phụt.
Cả không gian chìm vào bóng tối.
Tôi theo bản năng siết chặt cánh tay Giang Tầm.
Một giây sau, màn hình khổng lồ phía sau sân khấu sáng lên.
Không phải ảnh của Mạnh Tinh Dao, mà là một bức ảnh thời thơ ấu của tôi.
Tôi buộc tóc hai bên, miệng sún răng cửa, nụ cười ngây thơ rạng rỡ.
Ảnh từng tấm lần lượt hiện ra.
Năm tôi năm tuổi, thả diều trong công viên, ngã dập mông xuống đất, khóc đến kinh thiên động địa.
Năm tôi bảy tuổi, lần đầu lên sân khấu đánh đàn piano, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì đàn xong cả bản nhạc.
Năm mười tuổi, trong ngày sinh nhật, tôi ôm con gấu bông khổng lồ, trước ống kính cầu nguyện, đôi mắt sáng như những vì sao.
Sau đó, tông màu của ảnh dường như thay đổi.
Mười hai tuổi, tôi một mình ôm chiếc bánh sinh nhật, chỉ cắm vỏn vẹn một cây nến.
Mười lăm tuổi, mặc đồng phục, gục xuống bàn ngủ thiếp đi, nơi khóe mắt còn lộ rõ vệt nước mắt.
Mười tám tuổi, tôi đứng một mình trước cổng trường đại học, phía sau là từng tốp phụ huynh đưa tiễn con cái, còn bóng lưng tôi thì đơn độc đến xót xa.
Những bức ảnh ấy, phần lớn tôi chưa từng thấy qua, như thể đều được chụp lén trong lúc tôi không để ý.
Mỗi tấm ảnh đều chính xác ghi lại dáng vẻ tôi trưởng thành cô độc trong những năm tháng bị bỏ quên.
Đi cùng với hình ảnh là giọng nói trầm thấp của ba vang lên như thuyết minh.
“Nguyệt Nguyệt, con gái bảo bối của ba. Ba xin lỗi.”
“Ba luôn nói mình bận, bận họp, bận xã giao, bận kiếm tiền, nhưng lại quên mất sự nghiệp quan trọng nhất của ba, chính là đồng hành cùng con lớn lên.”
“Ba vẫn nghĩ, chỉ cần cho con một cuộc sống vật chất đủ đầy thì coi như đã làm tròn trách nhiệm của người cha. Cho đến một ngày, ba nhìn thấy trong phòng con, danh sách quà tặng mà ba mẹ từng hứa nhưng chưa bao giờ thực hiện, ba mới hiểu ra mình đã sai lầm đến mức nào.”
“Điều con muốn, vốn dĩ chẳng phải những thứ ấy.”
Màn hình hiện lên cận cảnh bàn học của tôi.
Đó là cuốn vở tôi vẽ nguệch ngoạc, có hình vòng quay khổng lồ, bên cạnh viết: “Sinh nhật 10 tuổi, muốn đi công viên cùng ba mẹ.”
Có hình váy công chúa, bên cạnh ghi: “Sinh nhật 12 tuổi, muốn có một chiếc váy công chúa thật sự.”
Có hình vẽ đơn giản ba người nắm tay nhau, bên cạnh viết: “Sinh nhật 15 tuổi, hy vọng có một tấm ảnh gia đình.”
Những mong ước ấy, tôi đã quên từ lâu, chôn sâu tận đáy lòng.
Giờ lại bị bày ra trần trụi trước mắt mọi người.
Đau, nhưng sống mũi tôi lại cay xè, một cảm giác chua xót ùa đến.
“Chúng ta đã thử vô số lần, nhưng cánh cửa trái tim con luôn khép chặt, khiến ba mẹ bất lực.”
“Vì vậy năm nay, ba mẹ muốn một lần trả hết tất cả những gì còn nợ con.”
“Xin lỗi, Nguyệt Nguyệt, đã dùng cách này làm con tổn thương. Ba mẹ quá vụng về, biết cách này rất tàn nhẫn, nhưng lại nghĩ chỉ cú sốc mạnh mẽ này mới đủ khiến con nhìn thẳng vào tấm lòng của chúng ta.”
Câu cuối cùng ấy, trùng khớp với bức ảnh chụp màn hình mà Giang Tầm từng gửi cho tôi.
Video kết thúc bằng một tấm ảnh.
Là dáng vẻ tôi khi vừa bước vào sảnh tiệc —— mặc váy đen, ánh mắt kiên cường xen lẫn mong manh.