Trần Lâm Đông nắm tay cô định chạy, nhưng xung quanh chẳng có chỗ nào để ẩn nấp, anh liền buông tay: “Tôi đi đánh lạc hướng họ, em mau về ký túc xá!”

Sáng hôm sau, Ôn Quý Tuyết nghe người khác nói Trần Lâm Đông không chịu nghe quản lý, bị nhốt vào nhà kỷ luật, sống chết chưa rõ.

Lòng cô như lửa đốt. Chẳng lẽ sống lại một đời, cô vẫn không thể để Trần Lâm Đông được chết yên lành sao?

Trong lúc đang lo cho Trần Lâm Đông, Ôn Quý Tuyết không để ý lúc đốn cây, bị một cây đổ sau lưng đập vào chân, phải nhập viện.

Mở mắt ra, cha cô – Ôn Thiện Vinh đang ngồi cạnh giường, ánh mắt tràn đầy xót xa: “Con gái ngoan, con muốn ăn gì?”

Ôn Quý Tuyết sờ thấy gói cà phê trong túi áo, giọng khàn khàn: “Pha cho con ly cà phê đi, cha.”

“Không biết giờ Trần Lâm Đông sao rồi nữa…”

Cô vừa nói, thì ngoài cửa xuất hiện một bóng người cao lớn.

Chu Bách Trinh bước vào, thấy trong tay cô là chiếc cốc sứ đựng cà phê tinh xảo, sắc mặt liền sa sầm.

“Giờ thế này rồi mà em còn không bỏ được cái kiểu hưởng lạc tư sản đó à?!”

Vừa nói, anh ta giật lấy chiếc cốc, hất cà phê nóng hổi ra ngoài cửa.

Ôn Quý Tuyết muốn ngăn cản, nhưng bị thương ở chân nên không thể động đậy, chỉ có thể chất vấn: “Dựa vào đâu mà anh làm vậy?”

“Dựa vào việc em muốn lấy tôi!”

Chu Bách Trinh mặt dày: “Em xuất thân không tốt, tôi cưới em là từ bỏ hết tiền đồ phía trước! Em còn dám bày ra những trò này…”

Ôn Quý Tuyết bật cười: “Thì ra Đoàn trưởng Chu sợ bị tôi liên lụy, vậy sao anh không sợ bị Thẩm Đinh Hương liên lụy? Cô ta dám buôn bán phiếu lương thực, gan còn lớn hơn tôi nhiều đấy!”

Ôn Quý Tuyết đã tức đến nghẹn trong lòng, lúc này chỉ muốn hét lên cho thiên hạ đều biết.

Nhắc đến Thẩm Đinh Hương, quả nhiên giọng Chu Bách Trinh yếu đi hẳn: “Chuyện đó là tôi không đúng, hôm đó tôi say quá, nhất thời không nghĩ ra cách nào hay hơn, chỉ có thể để em thay Đinh Hương gánh tội.”

Hắn nói như đúng lý hợp tình: “Sau này em gả cho tôi rồi, coi như có chỗ dựa. Nhưng Đinh Hương thì không thể có bất kỳ vết nhơ nào trong lý lịch!”

“Hừ——”

Ôn Quý Tuyết tức đến mức vết thương cũng đau nhói, nhất thời không nói nổi lời nào.

Chu Bách Trinh vẫn còn càm ràm về ly cà phê: “Tháng sau tôi sẽ ra đảo nhận nhiệm vụ, lúc em theo tôi thì đừng đem theo mấy thứ như áo váy hay ly tách kiểu này nữa, ảnh hưởng không tốt…”

Ôn Thiện Vinh đứng bên nghe đến đó, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Nhưng Đoàn trưởng Chu à, Tuyết Nhi nhà chúng tôi có nói muốn gả cho anh đâu…”

“Cha!”

Ôn Quý Tuyết lập tức cắt lời ông: “Vết thương con đau quá, cha gọi bác sĩ vào xem giúp con với, còn cái người dư hơi kia thì đừng có lảng vảng ở đây nữa!”

Biết tin Trần Lâm Đông bình an vô sự, Ôn Quý Tuyết cuối cùng cũng yên tâm tĩnh dưỡng, chuẩn bị cho hôn lễ.

Cho đến một ngày, đoàn văn công đến thành phố biểu diễn vở mẫu.

Quảng trường dựng sân khấu từ sớm, tiếng phát thanh vang vọng khiến lòng cô nôn nao.

Cô tập tễnh đến khán đài thì phát hiện chỗ ngồi đã chật kín, đang định quay đầu bỏ về thì giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên sau lưng:

“Bên này này!”

Trần Lâm Đông đã chiếm sẵn một vị trí lý tưởng và nhường chỗ đó cho cô.

Ghế bên cạnh cũng có người đặt chỗ, đến sát giờ thì Chu Bách Trinh dắt theo Thẩm Đinh Hương mới chậm rãi đến nơi.

Hóa ra, chiếc ghế bên cạnh là Chu Bách Trinh giữ chỗ cho Thẩm Đinh Hương.

Vừa thấy Trần Lâm Đông ngồi cạnh Ôn Quý Tuyết, sắc mặt Chu Bách Trinh lập tức sa sầm: “Tôi đã nhượng bộ, đồng ý cưới em rồi, mà em còn rảnh rang đi xem kịch với đàn ông khác.”

Ôn Quý Tuyết cảm thấy nực cười. Rõ ràng anh ta cũng đang hẹn hò với người khác, rốt cuộc anh ta muốn độc chiếm cái gì?

“Ai nói là tôi muốn gả cho anh?”

“Bùm!”

Vừa dứt lời, quầy bắp rang gần đó nổ lớn một tiếng, át đi hoàn toàn câu nói của cô.

Tất cả những người xung quanh đều không nghe rõ cô vừa nói gì.

Trần Lâm Đông có chút thất vọng: “Để tôi đi mua bắp rang cho em.”

Chu Bách Trinh hừ lạnh, quay sang Thẩm Đinh Hương: “Anh cũng đi mua cho em.”

Chu Bách Trinh vừa rời đi, vẻ ngoan hiền trên gương mặt Thẩm Đinh Hương lập tức biến mất.

Cô ta liếc Ôn Quý Tuyết đầy khinh thường: “Ai nhìn vào cũng thấy rõ anh Bách Trinh thích tôi. Sao cô còn cứ mặt dày bám lấy anh ấy không buông vậy?”

“Tôi…”

Ôn Quý Tuyết đang định nói rằng cô sớm đã không còn để tâm đến Chu Bách Trinh nữa, thì bất ngờ Thẩm Đinh Hương đột ngột đưa tay ra sau lưng cô đẩy mạnh một cái —

Vết thương cũ ở chân Ôn Quý Tuyết chưa lành, bất ngờ mất thăng bằng, ngã nhào từ bệ ghế dựng tạm của khán đài xuống!

Thẩm Đinh Hương mặt đầy căm phẫn, gằn giọng: “Chờ xem đi, người anh Bách Trinh để tâm chỉ có mình tôi!”

Nói rồi, cô ta cũng cố tình nghiêng người ngã xuống từ bệ ghế.

Cô ta có chuẩn bị, tuy cũng trầy xước nhưng mức độ hoàn toàn không đáng kể so với Ôn Quý Tuyết!

Toàn thân Ôn Quý Tuyết bị trầy xước nghiêm trọng, đầu đập xuống đất đến tóe máu, khiến cả khán đài náo loạn.

Chu Bách Trinh quay lại, nhìn thấy Ôn Quý Tuyết máu me đầy mình, lông mày khẽ nhíu lại.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Ngay cả anh ta cũng không nhận ra, giọng nói lúc này hơi run.

Anh ta vừa định cúi người đỡ Ôn Quý Tuyết dậy, thì phía trên vang lên tiếng rên đau đớn của Thẩm Đinh Hương:

“Anh Bách Trinh!”