Tôi đã thành công gả cho Chu Bách Trinh, từ một đại tiểu thư tư bản bị mọi người lên án trở thành vợ của đoàn trưởng.
Nhưng Chu Bách Trinh nói, danh phận “vợ đoàn trưởng” có thể cho tôi, còn tình yêu của anh ấy thì chỉ thuộc về Thẩm Đinh Hương.
Ngày cưới, anh ta lấy cớ khí hậu đảo tốt, đưa Thẩm Đinh Hương về nhà an dưỡng.
Ban ngày, bọn họ xưng hô với nhau là anh em.
Ban đêm, lại làm đủ chuyện hoan lạc trên chính chiếc chăn hồi môn của tôi.
Thẩm Đinh Hương mang thai, tôi phải đeo bụng giả để che giấu cho họ.
Cô ta sinh con, tôi phải lấy đồ hồi môn ra để phụ tiền sữa.
Đứa trẻ gọi tôi là “mẹ”, nhưng lúc ăn cơm, tôi còn chẳng được lên bàn.
Bị giày vò cả đời, tôi sống lại đúng đêm định chọn hôn phu.
Lần này, tôi xé lá thư gửi đến nhà họ Chu, chọn người con trai nghèo khổ chẳng ai coi trọng kia…
“Cha, con không gả cho đoàn trưởng Chu nữa!”
Ôn Quý Tuyết chạy nhanh lên tầng hai của tòa tiểu lâu, thở hổn hển đẩy cửa phòng ngủ chính.
Giọng nói của cô khiến đầu bút của Ôn Thiện Vinh khựng lại, mực loang thành một vệt lớn trên giấy.
“Tuyết Nhi, cha đang viết thư trả lời cho chú Chu của con, nhà họ không chê xuất thân tư bản của con, vẫn đồng ý để Chu Bách Trinh cưới con. Sao tự nhiên con lại không muốn gả nữa?”
Ôn Quý Tuyết là con gái độc nhất trong nhà, hơn mười năm trước, nhà họ Ôn đã bỏ ra một khoản tiền lớn để nuôi dưỡng một nhóm con trai, chỉ để chọn làm con rể nuôi từ bé cho cô.
Giờ cô đã đến tuổi lấy chồng, nhưng tình thế đã thay đổi.
Thành phần của nhà cô không tốt, những người từng tranh nhau lấy lòng giờ lại tránh cô như tránh tà.
Chỉ còn hai nhà họ Chu và họ Trần là vẫn giữ lời hứa năm xưa, cho Ôn Quý Tuyết tự mình chọn.
Trong đó, Chu Bách Trinh tuổi trẻ đã làm đến chức đoàn trưởng, rất nhiều cô gái muốn làm quen với anh ta, còn Ôn Quý Tuyết thì sớm đã tuyên bố chỉ lấy một mình anh ta, theo đuôi suốt ba năm trời.
Ôn Thiện Vinh cũng rất hài lòng: “Với nhân phẩm của Bách Trinh, con gả cho nó chắc chắn không chịu khổ đâu!”
“Không cần!”
Giọng nói của Ôn Quý Tuyết xé tan màn đêm tĩnh mịch.
Kiếp trước, cô cũng tưởng rằng lấy được Chu Bách Trinh là có thể hạnh phúc cả đời.
Nhưng ngay ngày thứ hai sau khi thành thân, Chu Bách Trinh đã đưa thanh mai trúc mã Thẩm Đinh Hương ra đảo trú quân để dưỡng bệnh.
Họ tự xưng là anh em trước mặt người ngoài, còn trong nhà lại sống như vợ chồng son, khiến Ôn Quý Tuyết chẳng khác gì người thứ ba.
Mấy chục năm hôn nhân, tình yêu của anh ta đều dành cho Thẩm Đinh Hương.
Đến khi Chu Bách Trinh hấp hối, trên giường bệnh nước mắt rưng rưng: “Ôn Quý Tuyết, cả đời này tôi và em đều uổng phí, cũng làm lỡ dở cuộc đời của Đinh Hương. Chờ tôi chết rồi, nhất định… nhất định hãy chôn tôi và Đinh Hương cùng một chỗ…”
Nghe thấy những lời đó, Ôn Quý Tuyết nghẹn thở, cũng theo đó mà nhắm mắt xuôi tay.
Lúc mở mắt ra lần nữa, cô lại trở về đúng đêm định đoạt chuyện gả cho ai.
“Cha, con muốn gả cho Trần Lâm Đông! Không gả cho Chu Bách Trinh nữa!”
Từng hơi thở của Ôn Quý Tuyết đều run rẩy.
Cái cảm giác bi thương khi không được yêu ở kiếp trước, cô không muốn nếm trải lần thứ hai!
Kiếp trước, vừa mới gả cho Chu Bách Trinh, cô đã phải theo anh ta ra đảo, giữa đường gặp bão, cô và Thẩm Đinh Hương cùng rơi xuống biển, Chu Bách Trinh lại chỉ lo cứu Thẩm Đinh Hương, còn Ôn Quý Tuyết bị sóng cuốn đi.
Chính Trần Lâm Đông không màng sống chết nhảy vào tâm bão kéo cô lên thuyền cá, còn bản thân thì bị sóng dữ cuốn đi, chết ở tuổi đôi mươi rực rỡ nhất.
Sống lại một đời, cô muốn thay đổi vận mệnh của chính mình, cũng muốn cứu lấy Trần Lâm Đông khỏi cái chết yểu.
Ôn Thiện Vinh chỉ cảm thấy con gái hôm nay thật kỳ lạ: “Con không phải thích nhất đoàn trưởng Chu sao? Sao tự dưng lại đổi ý, muốn gả cho tên nhóc nhà họ Trần đó?”
Đúng lúc này, Trần Lâm Đông vừa mới được thả ra khỏi tù vì tội đầu cơ tích trữ, tiền án chồng chất.
Không có cô gái nào chịu gả cho người như vậy.
Nhưng nhà họ Ôn giờ cũng là đối tượng bị công kích vì quá khứ tư bản, Ôn Quý Tuyết và Trần Lâm Đông coi như kẻ tám lạng, người nửa cân.
Ôn Thiện Vinh trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Vậy cha sẽ viết thư cho nhà họ Trần, một tháng sau hai đứa thành thân!”
Cuộc thanh trừng sắp giáng xuống nhà họ Ôn, ông phải sớm sắp xếp ổn thỏa cho tương lai của con gái mình.
……
Trời vừa hửng sáng, Ôn Quý Tuyết cầm phong thư cha đã chuẩn bị sẵn, xuống lầu chờ người đưa thư.
Người đưa thư liếc qua địa chỉ làng chài nhỏ trên phong bì: “Dạo này phía Nam có lũ bùn đất, thư gửi đến đó phải mất một tháng mới tới nơi.”
“Được.”
Ôn Quý Tuyết trầm ngâm một lát, lẩm bẩm, “Một tháng, vừa đủ để chuẩn bị đồ xuất giá.”
Không ngờ vừa xoay người, suýt nữa bị một chiếc xe đạp đâm trúng.
Bánh xe dừng lại kịp thời, người lái chính là Chu Bách Trinh, còn phía sau xe, Thẩm Đinh Hương thắt hai bím tóc, bị dọa sợ liền ôm chặt lấy eo anh ta, mềm giọng kêu một tiếng: “Anh Bách Trinh, anh không sao chứ?”
“Không sao…” Chu Bách Trinh quay đầu lại dỗ dành Thẩm Đinh Hương, giọng điệu dịu dàng.
Dáng vẻ thân mật của hai người lại khiến Ôn Quý Tuyết nhớ đến kiếp trước.
Cô đè nén nỗi đau trong lòng, quay mặt đi, định rời bước.
Chu Bách Trinh lại gọi cô: “Ôn Quý Tuyết! Không ngờ tôi đã nói rõ trong lòng có người khác, vậy mà cô vẫn cố chấp chọn tôi để thành thân…”
Anh ta thở dài thật sâu, oán giận và tiếc nuối đầy ắp trong giọng nói, giống hệt như lúc hấp hối ở kiếp trước.
Tim Ôn Quý Tuyết như bị bóp nghẹt.
Cô buột miệng: “Ai nói tôi muốn gả cho anh?”
Chu Bách Trinh lại tỏ vẻ khinh thường: “Cô cố tình tránh mặt tôi, viết thư cho cha mẹ tôi, chẳng phải để lấy ơn cầu báo, ép tôi phải cưới cô sao?”
Ôn Quý Tuyết bỗng nhiên tỉnh ngộ, quê của Chu Bách Trinh và Trần Lâm Đông cùng một làng, hắn nghe thấy lời người đưa thư nên mới lầm tưởng lá thư là gửi cho mình.
Sau lưng Chu Bách Trinh, Thẩm Đinh Hương rưng rưng nhảy xuống xe đạp, đôi mắt đỏ hoe:
“Anh Bách Trinh, nếu anh đã sắp thành thân với Ôn Quý Tuyết, thì đưa em đi chợ cũng không còn thích hợp nữa. Sau này… sau này chúng ta đừng gặp lại nữa!”
Miệng thì nói đoạn tuyệt, chân lại không hề nhúc nhích.
Chu Bách Trinh như sợ cô ta bay mất, chẳng thèm quan tâm đang ở giữa đường lớn, liền nắm chặt tay Thẩm Đinh Hương:

