4

Tôi đẩy mẹ Cố ra định rời đi,

Thì hàng trăm phóng viên ngoài kia lập tức ùa tới như ong vỡ tổ.

Tám năm qua tôi đã giao đấu với đám phóng viên ấy cả chục ngàn lần,

Thừa hiểu lúc này càng nói nhiều càng dễ sai.

Tôi lập tức quay đầu, định theo cửa sau rời khỏi đó.

Nhưng phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ chua ngoa đầy mỉa mai:

“Ôi chà, Tổng giám đốc Tô lúc nào cũng ung dung khí chất, hôm nay làm sao thế? Bị người ta nói trúng tim đen rồi, sợ quá nên muốn chạy trốn à?”

Đinh Manh khoác tay Cố Thừa An bước tới từ phía sau lưng tôi.

Tôi không thèm để tâm, sải bước nhanh về phía cửa sau.

Nhưng mới đi được hai bước, cổ tay đã bị người khác nắm chặt không buông.

Đinh Manh bước nhanh đến, giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt tôi:

“Nghe cho rõ đây, Tô Cẩm! Đừng tưởng không có cô thì nhà họ Cố sụp đổ. Ba trăm triệu thì sao, ba mươi tỷ, ba trăm tỷ, với tôi Đinh Manh chỉ là chuyện một câu nói!”

“Mẹ Cố đã tốt bụng cho cô đường lui, cô không biết điều thì thôi, lại còn dám bày sắc mặt ra với trưởng bối, mau cút lại đây, quỳ xuống xin lỗi mẹ chồng cô ngay lập tức!”

Cố Thừa An đứng bên cạnh cũng phụ họa:

“Tô Cẩm, hôm nay em làm quá đáng thật. Nếu không chịu xin lỗi mẹ anh đàng hoàng, thì đừng hòng rời khỏi đây!”

Sự việc càng lúc càng lan rộng, người vây ngoài cổng mỗi lúc một nhiều.

Tôi thậm chí còn nhìn thấy xe của vài đối tác lần lượt dừng lại trước cửa.

Rõ ràng, Cố Thừa An và Đinh Manh đã chuẩn bị kỹ cho hôm nay từ lâu.

Trong lúc tôi còn đang hướng mắt ra ngoài quan sát,

Đầu bỗng nhiên đau nhói dữ dội!

Đinh Manh túm lấy tóc tôi, kéo tôi xềnh xệch về phía mẹ Cố.

Trong lúc giằng co, tôi bị trượt chân ngã nhào xuống đất.

Một phóng viên đứng gần đó mất đà, chiếc máy quay trên tay đập thẳng vào bụng tôi.

Ngay sau đó, cả người anh ta đổ ập lên người tôi.

Cơn đau nhói như dao cắt lan khắp bụng dưới.

Chỉ trong giây lát, dòng máu nóng ấm đã thấm ướt sàn nhà dưới lưng tôi.

Không biết từ khi nào, mẹ Cố đã đứng chắn trước mặt tôi.

Đinh Manh vẫn kéo tóc tôi, cố gắng lôi tôi về phía bà ta:

“Mau lên! Xin lỗi mẹ chồng cô ngay!”

Mẹ Cố nhìn thấy vũng máu dưới người tôi, trong mắt thoáng chút lưỡng lự.

Dù sao tám năm qua, bà ta hiểu rõ tôi có vai trò thế nào với nhà họ Cố hơn cả Cố Thừa An.

Bà ta đang định cúi người đỡ tôi dậy,

Nhưng Đinh Manh lập tức chen lời:

“Bác gái, với loại người như cô ta tuyệt đối không thể mềm lòng! Bác cứ yên tâm, chuyện làm ăn của nhà họ Cố giao hết cho cháu! Ba mươi tỷ mà cháu vừa nói với ông nội xong rồi, tiền sắp về tài khoản ngay thôi!”

Mẹ Cố nghe vậy, mắt lập tức sáng lên.

Nhìn tôi một lần nữa, sắc mặt bà ta đổi hẳn, vênh váo lạnh lùng:

“Tô Cẩm, tuổi cô lớn hơn Manh Manh mà đầu óc lại chẳng bằng nó. Nể tình làm mẹ con tám năm, cô xin lỗi tôi một câu, trả lại đám khách hàng cô cướp đi, chuyện hôm nay tôi xem như chưa xảy ra.”

Đinh Manh bước lên, liếc nhìn bộ váy dính máu của tôi, nghiến răng nói nhỏ vào tai tôi:

“Tô Cẩm, cô đúng là một đứa vô dụng, đàn ông giữ không được, con cũng chẳng giữ nổi!”

“Đợi đến khi ông nội tôi chuyển đủ ba mươi tỷ vào tài khoản nhà họ Cố, lúc đó cuộc sống địa ngục của cô mới thật sự bắt đầu!”

Tôi nghiến răng đứng dậy, giơ tay tát thẳng vào mặt Đinh Manh:

“Chút nữa ông nội cô sẽ đến. Đến lúc đó xem thử, ai trong chúng ta mới là người bắt đầu sống trong địa ngục!”

Đinh Manh trừng mắt trợn tròn, đang định phản bác,

Thì phía sau truyền đến một giọng nam trầm ổn, vang dội và đầy uy nghi:

“Đinh Manh!”

5

Giọng nói của ông lão tuy đã già nhưng vẫn có sức mạnh xuyên thẳng vào lòng người.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về nơi phát ra âm thanh.

Người đàn ông bước tới, dù tóc đã bạc trắng hai bên thái dương, nhưng giữa đôi lông mày vẫn ánh lên vẻ kiêu hãnh không hề phai nhạt theo thời gian.

Ông chính là Đinh Trạch Khôn, ông nội của Đinh Manh, hiện cũng là Chủ tịch của tập đoàn nhà họ Đinh.