3

Chắc anh ta tức điên lên, lập tức dẫn hai vệ sĩ xông về nhà.

“Thẩm Tri Ý, cô đừng có không biết điều! Căn nhà này là của nhà họ Hạo, cô không có tư cách ở đây!”

Anh ta chỉ thẳng vào mặt tôi, ngạo mạn như thể đang đạp người dưới chân.

Tôi ngồi trên ghế sofa, ung dung nhìn anh ta:

“Ảnh đế Hạo, có phải anh đóng phim nhiều quá nên ngu thật rồi không? Mở to mắt ra mà nhìn xem, tên trên sổ đỏ là ai.”

“Đây là tài sản trước hôn nhân của tôi, không liên quan một xu nào đến nhà các người.”

Hạo Diễn sững sờ, hiển nhiên anh ta không hề biết chuyện này.

Đằng sau anh ta, Chu Khánh Nguyệt đang yếu ớt dựa vào khung cửa, trên khuôn mặt tái nhợt là vẻ kinh ngạc xen tủi thân vừa đúng mức.

“A Diễn, thôi đi, mình đi đi.”

“Chị ấy không muốn thấy tụi mình, đừng chọc chị ấy giận nữa.”

Cô ta kéo nhẹ tay áo Hạo Diễn, giọng mỏng như muỗi kêu.

Đúng là một đóa bạch liên hoa kinh điển.

Hạo Diễn nhìn cô ta, ánh mắt đầy xót xa sắp trào ra ngoài.

Anh ta quay đầu, trợn mắt nhìn tôi đầy giận dữ.

“Thẩm Tri Ý, cứ đợi đấy! Những gì hôm nay cô làm, tôi sẽ bắt cô phải trả giá!”

“Tôi sẽ khiến cô không còn chỗ đứng trong cái giới này!”

Tôi đứng dậy, bước đến trước mặt họ.

“Được thôi, tôi chờ.”

Ánh mắt tôi lướt qua Hạo Diễn, dừng lại trên người Chu Khánh Nguyệt.

“Cô Chu, lần sau muốn chơi trò tự sát, nhớ chuẩn bị sẵn giấy chẩn đoán của bệnh viện.”

“Nếu không có, làm giả bệnh án để câu lấy sự thương hại, sẽ chỉ khiến người ta cười cho thối mũi.”

Cơ thể Chu Khánh Nguyệt cứng đờ, sắc mặt càng trắng bệch.

Hạo Diễn lập tức chắn trước mặt cô ta, gào lên đầy phẫn nộ:

“Thẩm Tri Ý! Cô im miệng! Không được phép làm tổn thương cô ấy nữa!”

Tôi nhìn dáng vẻ anh hùng cứu mỹ nhân của anh ta, chỉ thấy buồn cười đến cực điểm.

“Tổn thương?” Tôi cười lạnh. “Người thật sự khiến cô ta tổn thương là anh.”

“Là anh đã cho cô ta hy vọng không nên có, khiến cô ta tưởng rằng có thể giẫm lên tôi để leo lên vị trí chính thất.”

“Hạo Diễn, anh mới là cội nguồn của mọi bi kịch.”

Lệnh phong sát từ nhà họ Hạo được thi hành chớp nhoáng.

Tất cả các công việc của tôi đều bị đình chỉ, cả team bị buộc giải tán, chỉ còn lại chị Trần vẫn ở bên cạnh.

Trên mạng, những lời mắng chửi tôi ngập trời.

Thậm chí có fan cực đoan đào được địa chỉ nhà tôi, tạt sơn đỏ lên cửa, gửi cả dao găm dính máu.

Chị Trần đã báo công an, nhưng vô ích — những kẻ đó như ruồi ngửi thấy mùi máu, đuổi đi một đợt lại có đợt khác kéo tới.

Còn Hạo Diễn và Chu Khánh Nguyệt thì đắc ý hưởng thụ xuân phong.

Họ cùng xuất hiện tại một buổi dạ tiệc từ thiện, Hạo Diễn trước ống kính nhìn Chu Khánh Nguyệt đầy tình tứ.

“Tôi sẽ nhanh chóng xử lý chuyện riêng, cho Khánh Nguyệt một danh phận.”

Cả mạng xã hội đều gào thét vì tình yêu thần tiên của họ.

Còn tôi, trở thành “ác độc vợ cũ” phá hoại hạnh phúc của họ.

Điện thoại của Hạo phu nhân lại vang lên, lần này là giọng điệu ban phát của kẻ thắng trận.

“Thẩm Tri Ý, bây giờ biết hối hận chưa? Tôi đã sớm nói rồi, cô còn non lắm để đấu với tôi.”

“Giờ chỉ cần cô quỳ xuống cầu xin tôi.”

“Rồi đăng một bài dài lên mạng, nhận hết lỗi về mình, thừa nhận cô ghen tị với Khánh Nguyệt, cố ý bịa đặt vu khống.”

“Tôi sẽ suy nghĩ xem có nên chừa cho cô một con đường sống hay không.”

Tôi nghe mà chỉ thấy nực cười.

“Hạo phu nhân, bà quên rồi sao, tôi họ Thẩm.”

Cha tôi là Thẩm Quốc Đống, dù đã lui về tuyến sau nhưng vẫn là nhân vật có tiếng nói trong giới thương nghiệp.

Mẹ tôi là bậc thầy quốc họa hàng đầu trong nước, học trò khắp cả nước.

Tôi chưa từng là loại tầm gửi sống dựa vào nhà họ Hạo để tồn tại.

Sở dĩ trước nay tôi không động tới gia thế của mình, chỉ vì không muốn mọi thứ rùm beng, muốn để lại cho bản thân và Hạo Diễn một chút thể diện cuối cùng.