Tôi là một người câm, lại gả cho một tổng tài bị tuyệt tử tuyệt tôn.
Cả giới hào môn đều đang chờ xem tôi làm trò cười, thế nhưng trong buổi tiệc lớn của nhà họ Hoắc, tôi lại bất ngờ nôn nghén.
Hoắc Diễn Xuyên mặt đen như than:
“Anh chưa từng chạm vào em, đứa bé này là của ai?”
Tôi không giải thích, chỉ lặng lẽ trốn đi, sinh ra một cặp long phụng song sinh.
Nhìn con càng lớn càng giống mình, Hoắc Diễn Xuyên rơi vào trầm tư.
Đêm khuya, anh ôm chặt lấy tôi, thấp giọng thì thầm:
“Vợ, em có thể nói cho anh biết, bọn nhỏ là em mang thai kiểu gì không?”
“Chúng ta… thử diễn lại một lần.”
“Em không lên tiếng thì mặc định là đồng ý rồi.”
01
Trước khi gả cho Hoắc Diễn Xuyên, tôi đã biết anh không thể sinh con.
Năm mười tám tuổi, anh leo lên cây để lấy diều cho cô bạn thanh mai Dư Đường.
Không may ngã xuống, tảng đá dưới đất lại trúng ngay chỗ hiểm.
Nghe nói khi đó, quần anh toàn máu.
Tin tức truyền ra ngoài, anh bị người ta cười nhạo suốt một thời gian dài.
Từ đó, tính cách Hoắc Diễn Xuyên dần trở nên lạnh lùng, u uất.
Dư Đường vì chê anh có khuyết điểm trên cơ thể mà hủy hôn.
Ông nội tôi là danh y, mở một tiệm thuốc Đông y gia truyền.
Ông nội Hoắc Diễn Xuyên chính là khách VVIP ở đó, lại rất thân thiết với ông tôi.
Thấy anh đã hai mươi lăm tuổi vẫn chưa chịu cưới vợ, ông cụ Hoắc đành dùng cả mềm cả rắn, ép anh phải lấy tôi.
Hoắc gia nắm trong tay tài sản hàng trăm tỷ, mà anh lại là con trai độc nhất.
Còn gia đình tôi tuy cũng là dòng dõi Đông y, nhưng so với Hoắc gia thì rõ ràng là trèo cao.
Ngoài chuyện môn đăng hộ đối không xứng…
Điều quan trọng nhất là tôi là một người câm.
Tin tức Hoắc Diễn Xuyên cưới một người vợ câm vừa truyền ra, cả giới hào môn đều hứng thú bàn tán.
“Chậc chậc, tuy rằng người thừa kế Hoắc gia có vấn đề ở phương diện kia, nhưng gia sản nhà họ Hoắc to như vậy, thiếu gì phụ nữ muốn gả? Vậy mà lại cưới một cô gái bình thường, lại còn bị câm.”
“Nghe nói trong lễ cưới, Hoắc Diễn Xuyên mặt lạnh suốt cả buổi, rõ ràng là không hài lòng với hôn sự mà ông cụ sắp đặt.”
“Cô câm này tuy đã gả vào hào môn, nhưng làm phu nhân nhà giàu không dễ đâu.”
02
Tôi biết Hoắc Diễn Xuyên không thích tôi.
Tôi cũng rất tự hiểu thân phận của mình.
Sau khi kết hôn, tôi chủ động đề nghị ngủ riêng phòng.
Chúng tôi cùng ở trong một căn biệt thự, nhưng quan hệ còn xa lạ hơn cả người dưng.
Cho đến một đêm sau khi kết hôn được một năm.
Hoắc Diễn Xuyên đi tiệc xã giao về.
Anh uống rượu, lại dầm mưa.
Nửa đêm lên cơn sốt cao.
Tôi đi vào phòng anh chăm sóc.
Anh ngủ rất say, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Tôi đo nhiệt độ, 39,5 độ.
Không thể cho uống thuốc hạ sốt, chỉ có thể dùng cách hạ nhiệt vật lý.
Tôi cởi cúc áo sơ mi của anh.
Ánh mắt vô tình rơi xuống cơ bụng rắn chắc, tôi không nhịn được nuốt nước bọt.
Hoắc Diễn Xuyên có một gương mặt và vóc dáng hoàn mỹ đến cực điểm.
Gia thế lại hiển hách.
Nếu không phải vì chuyện kia, bị Dư Đường hủy hôn, thì sao có thể tới lượt tôi.
Tôi bưng chậu nước ấm, dùng khăn lau người cho anh.
Lau xong phần trên, tôi lại mở thắt lưng của anh.
Mặt đỏ bừng, tiếp tục lau xuống phần dưới.
Không ngờ, anh lại có phản ứng.
Trông có vẻ, thiên phú dị bẩm.
Khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi toàn là những ý nghĩ mờ ám.
Vừa muốn thử xem anh ở trạng thái 39,5 độ thế nào.
Vừa muốn biết, liệu những món thuốc bổ tôi hầm cho anh suốt một năm qua có tác dụng hay không.
Một năm nay, chúng tôi tôn trọng nhau như khách.
Đừng nói ngủ chung, ngay cả nắm tay cũng chưa từng.
Lúc này, khi anh đang ngủ say, lớp vỏ lạnh lùng thường ngày biến mất.
Trông lại rất dễ bắt nạt.
Tôi buông chiếc khăn trong tay, cẩn thận ngồi vào lòng anh.
03
Cơn đau đến nhanh, đi cũng nhanh.
Ba phút sau.
Vệt nước mắt trên má tôi còn chưa khô, thì tất cả đã kết thúc.
Cái này…
Nhìn thì đúng là rất đẹp.
Nhưng lại quá vô dụng.
Nghỉ ngơi một lát, tôi bỗng thấy hoảng hốt.
Nếu anh tỉnh dậy, phát hiện mình bị tôi cưỡng ép trong lúc ngủ say.
Liệu có nổi giận hay không?
Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ: không thể để anh biết.