“Tần Bang nói tiền không thành vấn đề, chỉ muốn cho em thứ tốt nhất. Còn muốn mua cả radio nhập khẩu làm đồ cưới, loại bắt được sóng nước ngoài ấy.”
Tay tôi khựng lại khi đang sắp xếp hồ sơ.
Đúng là mấy thứ đó giờ cực kỳ quý giá.
Kiếp trước cưới tôi, anh ta cũng chỉ mua ba món đồ quốc dân.
Không lâu sau, văn phòng Tổng chỉ huy vang lên tiếng cãi vã kịch liệt.
Hôm đó tôi nghe thấy Tần Chấn Bang cãi nhau với ba mình.
“Ba, dự án chiến đấu cơ mới nên để Diệp Lan phụ trách, ba cũng thấy năng lực của cô ấy rồi.”
Giọng Tổng chỉ huy đầy không vui.
“Tần Bang, Giang Yên đã làm tiền nghiên cứu dự án này từ lâu rồi, thay người giữa chừng sẽ gặp vấn đề. Huống chi Diệp Lan vừa mới tiếp quản, kinh nghiệm chưa đủ.”
Tần Chấn Bang không chịu thua.
“Nhưng Diệp Lan có thiên phú thiết kế độc đáo, cô ấy làm được mà! Ba đừng vì tình riêng mà thiên vị Giang Yên.”
Tôi nhớ rõ kiếp trước dự án này là nhờ tôi thức trắng không biết bao nhiêu đêm, giải quyết từng vấn đề kỹ thuật một, mới khiến mẫu máy bay chiến đấu mới ra đời thuận lợi.
Nhờ dự án đó, cả viện nghiên cứu được vinh danh, còn tôi thì một bước thành danh, trở thành ngôi sao mới của ngành công nghiệp quốc phòng.
Lẽ nào Tần Chấn Bang trọng sinh lại không biết những điều này?
Anh ta chẳng qua chỉ muốn đời này cũng để Diệp Lan nhờ vậy mà nổi tiếng.
Dù sao trong lòng anh ta luôn tin rằng, chuyện tôi làm được thì Diệp Lan có thể làm tốt hơn.
Nghĩ vậy, tôi đẩy cửa văn phòng, đưa toàn bộ tài liệu dự án ra trước mặt.
“Chú Tần, đây là tất cả tài liệu và báo cáo.”
Tổng chỉ huy Tần nhìn tôi bình tĩnh như vậy, ánh mắt trở nên phức tạp.
Ông ngập ngừng hồi lâu rồi mới nhận lấy xấp tài liệu trong tay tôi.
“Giang Yên, là chú có lỗi với con.”
Giọng tôi rất bình thản.
“Không sao đâu chú Tần, chú nuôi dạy con bao năm, coi như đây là con trả ơn.”
Tổng chỉ huy Tần ngẩng đầu lên, mắt đầy áy náy.
Ông đã coi tôi như con gái mà nuôi dạy nhiều năm.
Nhưng cuối cùng, vẫn không thể so với con ruột, cán cân vẫn nghiêng về phía Tần Chấn Bang.
Khoảnh khắc Tần Chấn Bang nhìn thấy tôi chủ động đưa tài liệu, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Anh ta chắc tưởng tôi sẽ cãi lý đến cùng, thậm chí khóc lóc làm ầm lên.
Không ngờ tôi lại dứt khoát, gọn gàng như vậy.
Nếu là kiếp trước, tôi chắc chắn sẽ kiện thẳng lên tòa án quân sự để đòi lại công bằng.
Anh ta hoàn toàn không ngờ tôi lại dễ dàng buông tay như thế.
“Giang Yên, cô đừng tưởng dùng chiêu lùi một bước tiến hai bước thì có thể thu hút sự chú ý của tôi.”
“Cô vĩnh viễn không thể so với Diệp Lan, điều này cô nên sớm hiểu rồi.”
Tôi cười khẩy.
“Đúng, tôi không bằng Diệp Lan trong lòng anh, nên tôi nhường chỗ cho cô ta rồi, còn gì không hài lòng nữa?”
Đúng vậy, anh ta luôn tin tưởng vào thiên phú của Diệp Lan.
Cho đến chết tôi cũng không hiểu nổi tại sao anh ta lại khăng khăng cho rằng tôi nhờ ánh hào quang của Diệp Lan mới có được tất cả.
Ngay trước mặt tôi, Tần Chấn Bang vội vàng nhét xấp báo cáo dày cộp vào tay Diệp Lan.
Cô ta cũng vội vã mở ra xem, nhưng càng xem sắc mặt càng khó coi.
“Chấn Bang, trong này sao chỉ có dữ liệu nghiên cứu ban đầu, không có phương án thiết kế cuối cùng?”
Giọng cô ta hơi hoảng.
Tôi bật cười nhẹ, trong giọng nói có chút châm chọc.
“Phương án? Với Diệp Lan thì chắc chẳng phải chuyện khó đâu nhỉ, dù sao cô ấy có thiên phú mà.”
Nghe ra sự mỉa mai trong lời tôi, Tần Chấn Bang và Diệp Lan đều hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
Tôi nhìn bóng lưng họ đi khỏi, cười khẽ rồi lắc đầu.
Trong lòng mơ hồ chắc chắn Diệp Lan nhất định sẽ không làm ra được thiết kế cuối cùng.
Đống dữ liệu đó tôi đã mất ba năm thức trắng nghiên cứu.
Dù có thiên phú đến mấy, nếu không có dữ liệu làm cơ sở, có giỏi mấy thì thiết kế cũng chỉ là lâu đài trên không.
Không có những ngày đêm đổ mồ hôi, máu và nước mắt, thì kể cả có lấy được dữ liệu của tôi cũng chỉ là đống giấy vụn.
Tôi thật muốn xem xem Tần Chấn Bang định làm thế nào để biến tôi thành bệ đỡ cho người trong lòng anh ta nổi danh.
Quả nhiên trong buổi hội thảo dự án, Diệp Lan ngay đến công thức lõi cơ bản nhất cũng không giải thích được, mồ hôi túa ra đầy trán.
Mấy lần tính toán, kết quả đưa ra mỗi lần một kiểu.