Chồng là lính đánh thuê, trong lúc làm nhiệm vụ đã trở thành “giải độc” bất đắc dĩ cho thực tập sinh trong đội – _Thẩm Vi_.
Bọn họ ở trong hang động, thử qua đủ loại tư thế.
Ba ngày ba đêm sau mới quay về.
Anh quỳ xuống trước mặt tôi, giọng đầy bất lực và van nài:
“Sở Lê, tất cả đều là do tình thế ép buộc, anh là đội trưởng, không thể thấy chết mà không cứu.”
“Nhưng người anh yêu chỉ có em.”
Để chứng minh thành ý, anh đuổi Thẩm Vi ra khỏi đội.
Còn hứa ba năm sau sẽ rút khỏi lính đánh thuê, quay về với thân phận cậu chủ nhà họ Lục.
Tôi xoa bụng, nơi có sinh linh hai tháng tuổi đang lớn lên, và đã lựa chọn tha thứ.
Ba năm sau, tôi lại một lần nữa mất con, khi đang nằm viện thì thấy Lục Vân Thịnh – người lẽ ra đang làm nhiệm vụ – xuất hiện.
Anh ôm lấy Thẩm Vi đang toàn thân đầy máu, gào khóc gọi bác sĩ đến cứu.
Thì ra Thẩm Vi đã chắn một phát đạn cho anh, viên đạn chỉ cách tim chưa đầy nửa phân.
Còn đứa trẻ của cô ta, đã ba tuổi.
Là con của Lục Vân Thịnh.
Anh quỳ trước mặt tôi, mặt trắng bệch, nói như trút nước:
“Ba năm trước, cô ấy mang thai, một mình sinh con, nuôi con. Anh chỉ thấy thương nên đến thăm hai mẹ con họ, không ngờ lại xảy ra chuyện…”
“Sở Lê, anh với cô ấy không có gì cả, dù em không thể sinh con thì em vẫn là vợ anh.”
Thẩm Vi vừa tỉnh lại sau ca cấp cứu, đôi mắt ngấn lệ:
“Phu nhân nhà họ Lục, tôi xin chị, xin hãy cứu con tôi. Thằng bé bị bạch cầu, cần máu cuống rốn của người thân ruột thịt…”
Lục Vân Thịnh đau lòng nhìn cô ta, quay sang tôi, dịu giọng nói:
“Sở Lê, em là người tốt bụng nhất, anh không thể khoanh tay đứng nhìn. Em yên tâm, đứa bé là thụ tinh ống nghiệm thôi.”
Tôi nhìn anh, nhớ đến bản báo cáo điều tra kia, bình tĩnh nói:
“Vậy tiện thể chúng ta ly hôn luôn đi, đừng để đứa bé thành con ngoài giá thú, tội nghiệp lắm…”
Lục Vân Thịnh lập tức mừng rỡ:
“Anh biết ngay em hiểu cho anh nhất! Em yên tâm, đợi con sinh ra, làm xong giấy tờ, chúng ta sẽ tái hôn.”
Tôi không đáp, quay người bước đi.
Lấy ra thẻ vàng, bấm số điện thoại:
“Yêu cầu của anh, tôi đồng ý.”
1
Nghe tôi chủ động đòi ly hôn, Lục Vân Thịnh vui ra mặt.
Anh vội vàng đỡ Thẩm Vi ngồi dậy, chỉnh lại áo bệnh nhân cho cô ta, miệng trách yêu:
“Vết thương còn chưa lành làm anh lo chết đi được. Sở Lê của anh tốt như vậy, đừng có cứ quỳ lạy lung tung.”
Thẩm Vi lắc đầu, mặt tái nhợt:
“Anh không hiểu đâu, chỉ phụ nữ mới hiểu phụ nữ.”
“Nhìn chị Sở Lê bình thản vậy thôi, thật ra trong lòng rất đau. Em xin anh, nhất định phải ở bên chị ấy nhiều hơn.”
Lời cô ta nói ra, nghe như thấu tình đạt lý, nhưng tôi biết–cô ta đang khoe khoang. Khoe khoang mối quan hệ thân mật không ai chen vào được giữa cô ta và Lục Vân Thịnh.
Lục Vân Thịnh nhìn sang tôi như mới nhớ ra chuyện gì, mở miệng hỏi:
“Sở Lê, sao em lại đến bệnh viện?”
Tôi cảm nhận cơn đau âm ỉ từ bụng dưới, giấu đi đôi tay đang run rẩy.
Nghĩ đến cuộc gọi tôi đã do dự không gọi, vì sợ làm anh phân tâm khi làm nhiệm vụ.
Tôi cười nhạt, khẽ nói:
“Đến thăm một người bạn.”
Anh lại vô tình chạm vào tay tôi, lạnh toát. Tôi giật mình rút tay lại như bị điện giật.
Thẩm Vi đúng lúc rên một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của anh.
Anh rút khăn giấy, thuần thục lau mồ hôi cho cô ta:
“Đã bảo em nằm yên rồi mà, giờ mọi chuyện ổn cả rồi, anh đỡ em về phòng nghỉ nhé.”
Sau đó quay sang tôi:
“Sở Lê, em tự về trước đi, Thẩm Vi vì anh mà bị thương, anh không ở lại mấy hôm thì áy náy lắm.”
Tôi không nói, lặng lẽ rời đi.
Anh gọi giật lại:
“À đúng rồi, Sở Lê, đơn ly hôn anh đã chuẩn bị xong, nhớ ký nhé.”
Tôi cúi đầu, cố không để nước mắt rơi.
Ra khỏi bệnh viện, tôi gặp ba mẹ Lục Vân Thịnh.
Phải điều tra tôi mới biết họ là ai–anh chưa từng đưa tôi về ra mắt.
Họ tay trong tay, gương mặt đầy tự hào:
“Đứa trước con đưa năm mươi triệu, lần này phải gấp đôi nhé.”
“Phải đó, cưới nhanh lên, mẹ thằng bé là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, sao có thể để nó thành con ngoài giá thú.”
“Còn con ngoài giá thú gì, A Thịnh còn chưa kết hôn mà.”
Tay tôi siết chặt lại.
Thì ra… Lục Vân Thịnh chưa từng nói với họ về sự tồn tại của tôi.
Thì ra… anh và Thẩm Vi đã có thêm một đứa con.
Nước mắt tôi rốt cuộc cũng rơi xuống.
Tôi giơ tay lau đi.
Chiếc vòng ngọc trên tay lộ ra khỏi tay áo.
Mẹ Lục nhìn thấy liền bước nhanh đến, nắm lấy tay tôi, giọng sắc lạnh:
“Cô là ai? Sao lại trộm vòng tay của con dâu tôi!”
Tôi định lên tiếng giải thích.
Nhưng vệ sĩ nhà họ Lục đã ập tới, mạnh mẽ khống chế tôi.
Mẹ Lục Vân Thịnh muốn tháo vòng khỏi tay tôi, miệng gọi người báo cảnh sát.
Lục Vân Thịnh nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy tới.
“Bố mẹ hiểu lầm rồi, đây là… là vệ sĩ nhà mình, giúp Thẩm Vi đem đồ về.”
Tôi sững sờ nhìn anh, trong mắt anh là ánh nhìn cầu xin quen thuộc.
Năm đó anh cầu xin tôi tha thứ khi lên giường với Thẩm Vi, cũng là ánh mắt này.
Tôi bỗng thấy… tất cả thật vô nghĩa.
Tôi tháo chiếc vòng, đưa trả anh:
“Lục tiên sinh, trả lại đồ cho chủ nhân cũ.”
Lục Vân Thịnh mặt xám như tro, hạ giọng vội vàng nói:
“Sở Lê, chờ anh giải thích–”
Tôi nhếch môi:
“Không cần đâu, kẻo người nhà anh lại hiểu lầm.”
Nói xong, không ngoảnh đầu bước đi.
Ra tới đường, tôi lấy điện thoại, gọi đi:
“Yêu cầu của anh, tôi đồng ý.”
Đầu dây bên kia, giọng trầm thấp vang lên:
“Được. Ba ngày sau, cô sẽ ‘chết’ vì đỡ đạn cho Lục Vân Thịnh. Từ nay về sau, cô chỉ có thể là phu nhân nhà họ Kỷ.”
Tôi cúp máy, cười lạnh trong lòng.
Lục Vân Thịnh, nếu lần nào anh cũng chọn Thẩm Vi…
Vậy thì lần này, tôi sẽ để anh vì lựa chọn ấy… mà mãi mãi mất tôi.
Về đến nhà.
Trong điện thoại có một lời mời kết bạn.
Tim tôi khẽ run, linh cảm mách bảo tôi biết là ai.
Quả nhiên, sau khi chấp nhận, tôi thấy ảnh đại diện của Thẩm Vi.
Chính xác mà nói, là bóng lưng cô ta và Lục Vân Thịnh.
Trong album bạn bè của cô ta là ảnh chụp màn hình nhóm gia tộc nhà họ Lục.
Ba năm trước, sau khi sinh con, cả nhà họ Lục đã gửi lời chúc mừng.
Thì ra, sau khi bị Lục Vân Thịnh đưa đi, cô ta liền chủ động liên lạc với ba mẹ anh.
Dùng đứa con để trói chặt hai ông bà.
Lục Vân Thịnh vì con mà hết lần này đến lần khác thỏa hiệp.
Khi anh lừa tôi rằng đi làm nhiệm vụ, thật ra là đang ở bên hai mẹ con họ.
Vì thế, anh bỏ lỡ hai lần tôi sẩy thai.
Bỏ lỡ từng ngày sinh nhật của tôi suốt ba năm qua.
Đoạn cập nhật gần nhất trong album bạn bè của Thẩm Vi là một video.
Khung cảnh trong bệnh viện.
Lục Vân Thịnh lo lắng nhìn Thẩm Vi đang kiểm tra.