Tôi không chừa chút thể diện nào cho Trọng Thư Văn.
Ngay từ khoảnh khắc tôi bóp vụn bánh táo tàu trộn vào bát cơm của Tần Nguyệt, tôi đã biết mình và bọn họ đã đến mức không đội trời chung!
Tôi nhất định phải nắm lấy cơ hội cuối cùng này để khiến Tần Hướng Đông đưa tôi rời khỏi nơi này!
Trọng Thư Văn và bà nội phản ứng cực nhanh, lao lên định đánh tôi túi bụi.
“Câm mồm cho tao!”
Nhưng họ vừa chạm vào người tôi thì đã bị vệ binh của Tần Hướng Đông chặn lại.
“Đoàn trưởng Tần, chuyện này đúng là rất kỳ lạ, hay là… chúng ta điều tra kỹ lại?”
Khuôn mặt Tần Nguyệt trở nên méo mó, cô ta gào lên như phát điên:
“Tinh Tinh, mày là đứa đã bị đám du côn làm nhục! Sao không mau cút đi cho rồi, còn mặt mũi nào đứng đây?! Ba, ba đừng tin lời nó! Vết bớt của nó là đồ giả!”
Giọng cô ta cao vút, bén nhọn, chói tai. Trọng Thư Văn lập tức ghé sát tai Lưu Lại Tử thì thầm vài câu, rồi tháo miếng vải nhét trong miệng hắn ra.
“Lưu Lại Tử, mày nói đi, rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì?”
Mặt mày tím bầm, Lưu Lại Tử ấp úng:
“Là… là Tinh Tinh… cô ta quyến rũ tôi…”
Vừa nói hắn vừa giơ tay chỉ thẳng vào tôi.
Tôi hoảng hốt, ra sức cầu xin dân làng đứng ra làm chứng.
Họ rõ ràng đã nhìn thấy — người ở trong miếu hoang với Lưu Lại Tử là Tần Nguyệt!
Thế nhưng lúc này, bí thư thôn lại khẽ ho hai tiếng.
Nghe được tiếng ho ấy, tất cả mọi người đều đồng loạt cúi đầu, giữ im lặng.
“Chuyện… chuyện này chúng tôi cũng không rõ, nhà các người thế nào, làm sao chúng tôi biết được…”
Tần Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Bà nội chẳng thèm liếc nhìn tôi — đứa đang rơi nước mắt — mà cùng cô ta đứng hai bên, mỗi người nắm một tay Tần Hướng Đông.
“Hướng Đông, lúc tôi nhặt con bé Tinh Tinh về thì nó đã bị dầm mưa, đầu óc có vấn đề rồi. Đừng để bụng với nó.”
“Nó đã bị Lưu Lại Tử làm nhục rồi, thì cứ gả cho hắn đi, cũng coi như có nơi nương tựa.”
“Chúng ta đừng đứng ngây ra đây nữa, có gì thì về nhà rồi nói!”
Tần Hướng Đông liếc nhìn Lưu Lại Tử bằng ánh mắt chán ghét, sau đó quét qua tôi một cái, xoay người định rời đi cùng mọi người.
Ngay lúc đó, những dòng chữ đã biến mất từ lâu cuối cùng cũng hiện lên trở lại.
【Tiếc là thời này chưa có công nghệ xét nghiệm ADN, nếu không thì chỉ cần thử máu là biết ai thật ai giả rồi.】
【Đúng vậy, nữ phụ đã cố gắng đến vậy mà kết cục vẫn thế, thật khiến người ta xót xa.】
【Xem tức chết đi được, cái nữ chính này đúng là con cưng của số phận, tại sao ai cũng đứng về phía cô ta vậy chứ…】
Ánh mắt tôi dán chặt vào dòng “xét nghiệm ADN”, hy vọng mảnh thiên thư này sẽ tiết lộ thêm thông tin.
Nhưng dòng chữ đó chỉ thoáng hiện rồi nhanh chóng bị các thông tin khác che lấp.
Thấy vệ binh đã mở cửa xe, tôi đột ngột đứng bật dậy, lao đến chắn trước đầu xe.
“Chờ đã!”
“Người ở trong miếu với Lưu Lại Tử không phải tôi, mà là cô ta.”
“Đoàn trưởng Tần, cháu biết giờ chú chưa thể xác định ai mới thật sự là con gái Nguyệt Nhi của chú, nhưng cháu có cách!”
Ánh mắt Tần Hướng Đông hiện lên vẻ bất ngờ, bước chân cũng khựng lại, ông nhìn tôi đầy hứng thú.
“Cháu có cách gì?”
Tôi hít sâu một hơi, đem hết thông tin mình vừa biết được kể ra.
“Ở nước ngoài có một loại công nghệ xét nghiệm ADN, chỉ cần lấy máu ở đầu ngón tay của cha và con là có thể so sánh, ai thật ai giả, thử một lần là biết!”
Tần Nguyệt nghe xong thì vã mồ hôi lạnh, lập tức òa khóc:
“Ba ơi, ba đừng tin cô ta nói bậy! Cô ta chưa từng rời khỏi làng Tần Gia, làm gì biết mấy thứ đó?”
“Cô ta bịa đặt đấy! Ba đừng để bị lừa!”
Bà nội bắt đầu mắng chửi tôi không ngớt, Trọng Thư Văn thì đẩy tôi ra, còn ra hiệu cho Lưu Lại Tử kéo tôi đi.
Đúng lúc then chốt, Tần Hướng Đông giơ tay ngăn tất cả lại.
“Cháu vừa nói làm tôi chợt nhớ ra…”
“Vệ binh, sau khi về cứ sắp xếp xét nghiệm ADN, tôi muốn biết rốt cuộc sự thật là gì.”
Vệ binh gật đầu không hiểu mô tê gì. Tần Nguyệt bị dọa đến ngồi bệt xuống đất.
“Không thể nào! Không thể có chuyện đó được!”
“Tinh Tinh, mày còn dám nói nhảm, để tao xé nát cái miệng mày ra!”
Nói rồi cô ta lao về phía tôi. Nhưng tôi quen làm việc đồng áng, thân thủ nhanh nhẹn, tránh người một cái, tay thẳng ra kéo áo Tần Nguyệt lên, lau mạnh phần lưng có vết bớt hình trăng lưỡi liềm.
Tần Nguyệt vừa toát mồ hôi vì hoảng sợ, tôi lợi dụng mồ hôi dính nhớp trên người cô ta, chỉ vài lần lau đã xóa sạch vết bớt màu xanh ấy.
“Ơ, Tần Nguyệt à, cái vết bớt trăng lưỡi liềm này của cô… hình như không được chắc chắn cho lắm ha.”
Mọi người đều sững người.
“Vết bớt đó là giả! Tần Nguyệt là giả! Tinh Tinh mới là Nguyệt Nhi thật!”
“Bà Tần bị điên rồi sao? Tại sao lại để một đứa con hoang giả làm cháu ruột mình để hưởng phúc?”
“Chúng ta vừa rồi còn giúp kẻ giả mạo làm chứng giả… tiêu đời rồi!”
Ngay lập tức có người lên tiếng phủi sạch trách nhiệm.
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/vet-bot-ban-than-phan/chuong-6

