Lúc Tống Hạc Miên đến nhà ta hạ lễ, sau lưng còn theo một “huynh đệ” vóc dáng nhỏ nhắn, mặt mày như hoa phù dung. Vừa trông thấy ta, nàng ta phe phẩy quạt tròn, giọng điệu lả lơi mà cười với Tống Hạc Miên:

“Sớm đã nghe Tống phu nhân chọn cho huynh một tiểu mỹ nhân, nay tận mắt nhìn thấy thì cũng chỉ tầm thường, ta thấy dung mạo này còn không bằng kỹ nữ nổi danh ở Xuân Giang Lâu.”

Rồi lại làm ra vẻ đứng đắn mà nói:

“Nhưng mà chúng ta nói rõ rồi, hôm nay ta đến chỉ là để giúp huynh nhìn người thôi, quyết định cuối cùng vẫn phải do huynh tự làm chủ.”

Tống Hạc Miên hơi nhíu mày:

“Nếu vậy thì…”

Hắn trước đây vì cái kiểu “giúp ngươi nhìn người” đầy tình tứ này mà đã từ chối không ít tiểu thư danh môn. Phụ thân ta thấy thế liền hoảng, trừng mắt lườm ta một cái đầy chán ghét, rồi quay người lại, vội vàng cười làm lành với Tống Hạc Miên, chỉ sợ hôn sự giữa hai nhà Tống – Vu vì vậy mà đổ vỡ.

Giữa lúc mọi người đang lúng túng, ta bèn mỉm cười bước lên trước, dịu dàng xoa dịu cơn giận của Tống phu nhân – người vừa vội vã đến.

“Lễ cha mẹ định, lời bà mối nói.”

“Phu nhân, Vấn Ngư nguyện ý gả cho Tống ca ca.”

Tống mẫu thở phào một hơi, bàn tay hiền hòa vỗ vỗ mu bàn tay ta. Chỉ là… sắc mặt của đôi huynh hữu đệ cung kia, lại chẳng dễ coi chút nào.

Lời ta vừa dứt, không khí ngột ngạt trong tiền sảnh bỗng chốc tan biến. Tống phu nhân trước hết trầm mặt, liếc nhìn Giang Thanh Uyển trong bộ y phục nam trang, rồi mới nở nụ cười hài lòng mà vỗ về tay ta.

“Đứa trẻ ngoan, Hạc Miên thường ngày tính tình còn trẻ con, đều là bị đám người không ra gì dạy hư cả.”

“Chờ nó cưới con, làm phu quân, có con cái rồi, tự nhiên sẽ biết thu mình lại.”

Ta nhẹ giọng “vâng” một tiếng, cúi đầu xuống, trên mặt là dáng vẻ thẹn thùng của một tiểu nữ nhi. Hành động ấy khiến Tống phu nhân càng thêm hài lòng, kéo tay ta thân thiết, miệng không ngớt nụ cười.

Tháng trước, ta đã nghe người ta kể về chuyện của vị công tử độc nhất nhà Tống quốc công này. Thân phận cao quý, lại đang trong độ tuổi bàn chuyện hôn nhân. Thế nhưng mỗi lần Tống phu nhân tìm được nhà nào vừa ý để đến cầu thân, đều bị khéo léo từ chối. Người thì nói con gái nhà mình đã có người trong lòng, kẻ thì bảo muốn giữ con gái bên cạnh thêm vài năm.

Tuy ngoài mặt không ai nói trắng ra, nhưng hết lần này đến lần khác như vậy, đã khiến Tống quốc công mất hết mặt mũi. Mà nguyên nhân đằng sau chuyện này, chính là nằm ở vị “huynh đệ” luôn kè kè bên cạnh Tống Hạc Miên kia.

Toàn là tiểu thư thế gia danh giá, sao có thể cam tâm để một nữ tử chẳng rõ lai lịch bình luận dung mạo như trò tiêu khiển? Không rõ nàng ta lấy đâu ra cái gan lớn đến thế.

Thế mà Tống Hạc Miên lại nghe lời vị “huynh đệ” này răm rắp, chủ động từ hôn với không ít vị hôn thê đã đính ước trước đó. Mà toàn là con gái nhà tử tế. Cớ gì còn chưa gả qua đã phải chịu cái nỗi nhục này?

Mấy lần như thế, đến cả những bà mối có chút danh tiếng ở kinh thành cũng tránh né chuyện hôn sự nhà họ Tống như tránh ôn dịch. Dù gì thì… chẳng lẽ mọi người đều mù hết sao? Không phân biệt nổi người Tống Hạc Miên dẫn theo là nam hay nữ ư?

Nếu đã thích mang theo nàng ta như vậy, sao không dứt khoát cưới nhau đi cho rồi? Hà tất phải đi một vòng lớn như vậy, mang người khác ra làm trò cười?

Nay Tống mẫu vất vả lắm mới tìm được một người như ta – gốc gác trong sạch, dung mạo đoan chính, lại không chê bai những chuyện bẩn thỉu quanh Tống Hạc Miên, bà ấy mới xem như nhẹ được một hơi dài.

2

Giang Thanh Uyển nào đã từng chịu qua loại uất ức này. Bình thường đều là được Tống Hạc Miên nâng niu dỗ dành. Hôm nay lại bị Tống phu nhân mắng là “người không ra gì”, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hốc mắt rưng rưng, lệ như sắp rơi mà chưa rơi, trông đến là uất ức.

Nàng ta nghiến chặt môi, ngẩng cổ phản bác:

“Phu nhân nói quá rồi, ta và Tống huynh là huynh đệ cùng sinh cùng tử, sao có thể nói ta là hạng người không đứng đắn chứ!”

“Hơn nữa, việc cưới vợ phải do Tống huynh tự mình quyết định.”

“Người dù là mẫu thân của huynh ấy, cũng không thể tùy tiện thay huynh ấy làm chủ.”

“Lỡ như huynh ấy có người trong lòng thì sao? Người chẳng phải đang chia uyên rẽ thúy, phụ bạc người hữu tình ư!”

Nghe đến ba chữ “người trong lòng”, ánh mắt Tống Hạc Miên lập tức khóa chặt trên người nàng. Thấy cảnh ấy, Tống phu nhân sao còn không rõ tâm tư của con trai mình. Bà bỗng bật cười khẩy một tiếng:

“Huynh đệ?”

“Mười lăm năm trước, đồ tể họ Giang ở phía đông thành sinh được một đứa con gái, sau lại vì chém heo sơ sẩy mà tổn thương gốc rễ, cả đời không thể sinh thêm, vậy hắn từ đâu lại có thêm một đứa con trai lớn thế này?”

“Ngươi mặt mày son phấn, ngực nở mông cong, tưởng rằng dựa vào lớp hóa trang vụng về đó là có thể qua mặt được tất cả mọi người sao?”

“Còn dám xúi giục con ta làm những chuyện hồ đồ.”

“Hôm nay nếu không phải Vấn Ngư mời ta đến xem mẫu hoa văn của áo cưới, e rằng ngươi lại sắp lôi kéo con ta đòi hủy hôn với Vấn Ngư nữa rồi phải không?”

Mặt Giang Thanh Uyển đỏ bừng lên vì xấu hổ. Thật ra, không phải không có người nhìn ra chuyện này. Các thầy kể chuyện trong thành đã truyền nhau khắp nơi:

Tiểu thế tử nhà họ Tống khẩu vị rất đặc biệt, không thích nữ nhân mặc y phục đỏ thắm, lại chỉ ưu ái nam nhân ăn mặc phong lưu. Nghe đồn có sở thích Long Dương. Nhưng lại sợ bị Tống quốc công đánh gãy chân, đành phải tìm nữ tử giả làm nam để “giải tỏa”.

Nhìn thấy người trong lòng bị mắng mỏ trước mặt bao người, Tống Hạc Miên cũng không còn làm con rùa rụt cổ nữa. Hắn nhíu mày, bước lên che chở Giang Thanh Uyển sau lưng mình:

“Mẫu thân hôm nay nhất định phải khiến con và Thanh Uyển mất mặt mới được sao?”

“Người tìm những cô nương tục thế kia, chẳng ai con thích cả, chỉ có Thanh Uyển mới là người trong lòng con.”

“Con dẫn Thanh Uyển đi cùng là để những cô nương kia tự biết khó mà lui, đừng mơ tưởng người mình không thể có được.”

“Tâm hồn và thể xác của con đều thuộc về Thanh Uyển, con sẽ không vì những người kia mà khiến Thanh Uyển ghen tuông hay tổn thương, cho nên mới cố ý lạnh nhạt với họ.”

“Mẫu thân, nhiều lần như vậy rồi, người vẫn chưa nhìn ra tấm chân tình của con dành cho Thanh Uyển sao?”

Ta đứng một bên, âm thầm trợn trắng mắt. Mới chỉ là gặp mặt thôi, ai nói những tiểu thư nhà lành kia đều phải gả cho hắn chứ. Người khác vô cớ bị làm cho mất mặt thế này, đúng là xui xẻo lắm mới đụng phải hai kẻ như bọn họ.