Chỉ đến khi cảm giác móng tay bấm vào lòng bàn tay đau nhói, tôi mới tỉnh khỏi cơn giận dữ.
Giang Tình Tình, cô ta vốn dĩ đã có chồng rồi!
Ngày đăng ký kết hôn của cô ta trùng với ngày mà tôi và cô ta quen nhau.
Và chồng cô ta không ai khác chính là con trai của chủ tịch công ty, người tình trong mộng của biết bao phụ nữ ở thủ đô—
Cố Minh!
Thì ra từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là một màn kịch!
“Anh bạn, tới rồi.”
Taxi cuối cùng cũng dừng lại ở một nơi trông giống như trang viên.
Nhìn quanh, những chiếc xe sang trọng qua lại không ngớt, nếu không có bảng chỉ dẫn phía trước, tôi thậm chí đã tưởng đây là hoàng cung.
Xử lý xong tập tài liệu, tôi gọi điện cho bác sĩ Lưu.
“Bác sĩ Lưu, xin lỗi nhé, chỗ này rộng quá, tôi đi lòng vòng mãi mà không tìm được đường, phiền bác ra đón tôi được không?”
“Được, anh đứng yên tại chỗ, tôi sẽ ra ngay.”
Cúp máy, tôi không làm theo lời dặn của bác sĩ Lưu, ngược lại còn lấy điện thoại ra chụp ảnh khắp nơi.
Loại bệnh viện tư nhân này, người có thể tới đây chắc chắn không phải hạng tầm thường.
Giang Tình Tình đã sắp xếp để tôi đến khám sức khỏe ở đây, có lẽ cũng chẳng sợ tôi nghi ngờ.
Dù sao chỉ vài ngày nữa, tôi cũng sẽ thành xác chết.
Giờ đây, tôi chỉ tò mò về một điều: cô ta đã dày công lừa dối tôi suốt bao nhiêu năm, rốt cuộc là vì cái gì.
Dù nhờ vào bản năng nghề nghiệp, tôi cũng lờ mờ đoán được chút đầu mối, nhưng trong tay lại không hề có chứng cứ.
Chương 4
“Ai đó? Tên nhà quê từ đâu đến mà dám đứng lảng vảng ở đây?”
Khi tôi bước đến cổng của một biệt thự xa hoa tráng lệ, bảo vệ đang tuần tra gọi tôi lại.
“Anh ơi, xin lỗi nhé, tôi đã hẹn trước với bác sĩ, nhưng nơi này rộng quá, tôi lạc đường mất rồi.”
Bảo vệ nhìn tôi từ đầu đến chân với ánh mắt khinh miệt.
“Đi ngay đi, chỗ này không phải nơi cho loại người như cậu đến chơi, bệnh viện nằm ở khu B.”
Tôi nở nụ cười gượng, nháy mắt với anh ta.
“Anh bảo vệ ơi, sao chỗ này trông khác hẳn những nơi khác thế, bên trong là ai ở vậy?”
Vừa nói, tôi vừa lôi vài trăm tệ từ túi, nhét vào túi anh ta.
“Khụ khụ…”
Anh bảo vệ chỉnh lại túi áo một cách tự nhiên, rồi kéo tôi sang một bên.
“Chủ nhân ở đây họ Cố, hiểu chưa.”
“Họ Cố? Chẳng lẽ là đại gia giàu nhất thủ đô, Cố Quốc Khánh?”
“À…”
Anh bảo vệ chỉ tay về phía tiền trên tay tôi, cố tình kéo dài giọng.
Hiểu ý, tôi liền nhét nốt số tiền còn lại vào tay anh ta.
“Không phải Cố tổng, mà là con trai ông ấy, Cố Minh.”
“Hả? Con trai Cố tổng sao lại ở trong bệnh viện?”
Anh bảo vệ ngẩng đầu lên, tỏ vẻ đắc ý.
“Cái này anh hỏi đúng người rồi, vị Cố công tử này…”
“Ơ kìa! Vương Dương, sao cậu lại chạy ra đây, hại tôi phải tìm cậu mãi.”
Khi tôi gần hỏi ra manh mối, bác sĩ Lưu bất ngờ xuất hiện sau lưng tôi.
Tôi lúng túng quay lại, tỏ vẻ ngại ngùng.
“Bác sĩ Lưu, xin lỗi nhé, từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng thấy nơi nào to như thế này, định đi dạo chút, ai ngờ lại lạc đường.”
Không đợi bác sĩ Lưu mở miệng, tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay ông, kéo đi.
“Ôi chao, cũng muộn rồi, chúng ta mau đi làm kiểm tra thôi.”
Để tránh đánh rắn động cỏ, tôi buộc phải tiếp tục đóng giả.
May mà suốt quãng đường tôi diễn không tệ, bác sĩ Lưu cũng không nghi ngờ gì, chỉ dặn tôi lần sau đừng đi lung tung.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Quanh mấy khúc cua, ông ấy dẫn tôi đến một căn phòng giống như phòng phẫu thuật.
“Anh Vương, làm ơn xắn tay áo lên, tôi sẽ lấy máu trước.”
Tôi làm theo chỉ dẫn, cởi áo khoác, để lộ cánh tay rắn chắc.
Đúng lúc ấy, tôi bỗng phát ra một tiếng ợ thật to.
Bác sĩ Lưu lập tức sững lại.
“Anh! Ai cho anh ăn trước khi xét nghiệm? Trước đó Giang Tình Tình không nói với anh rằng lấy máu thì không được ăn gì sao?”
Tôi tỏ ra ngơ ngác nhìn ông.