Sau khi trọng sinh, rõ ràng tôi đã nộp bài trắng trong kỳ thi đại học, nhưng lại nói với người chồng làm đoàn trưởng rằng mình sẽ giành thủ khoa.

Chỉ bởi vì kiếp trước, tôi chăm chỉ ôn luyện, tự ước lượng điểm xong thì đủ để đỗ vào Đại học Thanh Hoa.

Nhưng khi giấy báo trúng tuyển được gửi tới, người thi đỗ Thanh Hoa lại là “bạch nguyệt quang” ăn chơi lêu lổng của chồng tôi,

Còn tôi thì bị cả làng chứng kiến cảnh nhận bảng điểm… 0 điểm.

Chồng tôi mắng tôi tham hư vinh, giả vờ dối trá để lừa gạt anh ta, còn đòi ly hôn ngay tại chỗ.

Tôi ra sức giải thích, nói rằng mình không thể nào thi được 0 điểm.

Thế nhưng chồng tôi lại đưa ra một chồng sách vở bị xé rách, lên án tôi ham ăn biếng làm, chẳng có chí tiến thủ.

Đến cả con trai năm tuổi của tôi cũng chỉ tay vào tôi, tố cáo rằng tôi thường xuyên dẫn đàn ông lạ về nhà.

Tôi bị mọi người xung quanh chỉ trỏ, chửi rủa, cuối cùng bị ép phải ly hôn và rời khỏi quê hương.

Trong khi đó, “bạch nguyệt quang” lại được tung hô trở thành thủ khoa, trở thành sinh viên Đại học Thanh Hoa.

Nhiều năm sau, tôi tình cờ gặp lại bọn họ — “bạch nguyệt quang” khoác tay chồng tôi và con trai, cả ba người thân mật sánh bước bên nhau trên phố.

Họ ăn mặc sang trọng, khinh miệt nhìn tôi – kẻ đã sa cơ lỡ vận, giọng điệu đầy giễu cợt:

“Phải cảm ơn cô năm đó học hành chăm chỉ như thế, mới giúp cho Vãn Thanh trở thành thủ khoa đấy.”

Con trai cũng cười hì hì nói:

“Bố con nói chẳng sai, mẹ đúng là ngốc quá, con chỉ cần nói bừa vài câu, người ta đã tin mẹ ăn vụng đàn ông rồi

Đến lúc đó tôi mới hiểu ra, hóa ra chính chồng tôi đã tráo đổi bài thi của tôi và “bạch nguyệt quang”, còn cùng con trai bịa đặt vu khống tôi.

Tôi phẫn nộ đòi đòi lại công bằng, kết quả bị bọn họ hợp sức n é m x uố ng sông c h ế t đuối.

Khi tỉnh lại, tôi đã quay về thời điểm trước kỳ thi đại học.

…………

Nghĩ đến những chuyện đã trải qua ở kiếp trước, tôi hận đến mức chỉ muốn lột da róc xương bọn chúng.

Hiện tại, Từ Vãn Thanh vẫn đang đắc ý, nụ cười tràn ngập vẻ chiến thắng.

Triệu Chí Quốc nhìn tôi đầy mong đợi, trong ánh mắt lóe lên sự tính toán.

Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh.

“Yên tâm đi, em đậu Thanh Hoa.”

Trong nháy mắt, bọn họ đều lộ ra nụ cười đắc thắng, Triệu Chí Quốc còn giả vờ vui mừng chúc mừng tôi:

“Anh biết mà, em nhất định sẽ đậu thôi!”

Nhìn vẻ mặt hí hửng của bọn họ, tôi cũng cong môi cười nhẹ.

Đợi đến khi có kết quả, đừng quên phải vui như thế nhé.

Dù sao thì việc tôi vào được Thanh Hoa là nhờ tuyển thẳng diện đặc cách, còn bài thi ở phòng thi, tôi toàn nộp giấy trắng.

2

Triệu Chí Quốc đạp xe tới, ánh mắt áy náy nhìn tôi.

“Vãn Thanh là thanh niên trí thức, nhà lại ở xa, tôi làm đoàn trưởng nên có nghĩa vụ đưa cô ấy về an toàn.”

Anh ta nói với vẻ đầy đạo đức, Từ Vãn

Thanh lập tức lộ ra vẻ mặt cảm

kích, ánh mắt dịu dàng nhìn anh ta.

Tôi cười khẩy một tiếng, chẳng buồn vạch trần, xoay người bỏ đi.

Khi tôi về đến nhà, Triệu Hữu Vi đang ngồi trên giường đất, tùy tiện nghịch ngợm

những cuốn sách mà tôi từng coi như báu vật.

Trước đây, nó còn giả vờ ngoan ngoãn, ủng hộ tôi thi đại học.

Giờ thì thi cử xong rồi, bọn họ cũng chẳng thèm giấu bộ mặt thật nữa.

Thấy tôi trở về, Triệu Hữu Vi hếch cằm, tỏ rõ vẻ kiêu ngạo:

“Mẹ xấu xa, sao giờ mới về, lớn rồi còn đi thi đại học, hại con đói bụng đến bỏ bữa!”

“Con đói muốn chết rồi, mẹ mau đi nấu cơm cho con ăn đi!”

Tôi lách người tránh nó, lạnh nhạt nói:

“Tự mà lo đi, tôi không nấu.”

Nó ngẩn ra, sau đó lập tức gào khóc:

“Con muốn ăn trứng hấp! Mau làm cho con!”

Vừa la hét vừa xô đổ ghế, còn cố tình lấy nước mũi bôi khắp khăn trải bàn.

“Đồ đàn bà xấu xa! Mẹ không nấu cơm cho con, mẹ lười biếng! Con không cần mẹ làm mẹ con nữa!”

Tôi tự nghi ngờ không biết thằng con này có phải con ruột của mình không nữa, tôi đúng là đã thất bại trong việc làm mẹ khi dạy ra đứa con hư hỏng như vậy.

Cũng do tôi bận tối tăm mặt mũi không có thời gian dạy bảo nó, kể cả có muốn dạy dỗ nó thì Triệu Chí Quốc luôn luôn bênh chằm chặp, không để tôi nói một lời.

Cái thứ con cái hư hỏng, biết vậy tôi đẻ ra quả trứng luộc cho nhanh!

Đúng lúc đó, Triệu Chí Quốc đẩy cửa bước vào, trong tay xách một gói bánh Phù Dung bọc giấy dầu.

Anh ta nghiêm mặt quát Triệu Hữu Vi:

“Sao lại nói chuyện với mẹ như vậy?”

Nhưng ánh mắt thì chẳng hề có chút trách cứ nào.

Anh ta đưa gói bánh cho tôi:

“Vợ ơi, đây là đặc biệt mua cho em đó.”

Tờ giấy dầu đã ngả vàng, viền ngoài còn hơi ẩm mốc, tỏa ra mùi ẩm thấp khó chịu.

Rõ ràng là hàng tồn kho từ lâu trong cửa hàng hợp tác xã.

Thế nhưng Triệu Chí Quốc lại không để tâm, trên mặt vẫn tràn đầy niềm vui:

“Vợ à, em chắc chắn đậu Thanh Hoa rồi, chắc chắn là thủ khoa luôn!”

“Anh phải báo tin vui cho mọi người trong làng, rồi tổ chức ăn mừng thật lớn!”

Nói xong, Triệu Chí Quốc liền hớn hở ra khỏi nhà, mấy ngày liền đều ra ngoài từ sáng sớm đến tối muộn.

Có không ít người trông thấy anh ta và Từ

Vãn Thanh đi cùng nhau, tuy bề

ngoài lấy cớ chăm sóc đồng chí, nhưng một nam một nữ, chuyện bàn tán là không

tránh khỏi.

Bà Vương ở hàng xóm cùng mấy bà chị em ngồi tán gẫu, thấy tôi đi ngang liền ghé tai thì thầm:

“Tô Kiều này, cô phải cẩn thận đấy, tôi thấy chồng cô mấy hôm nay cứ dính lấy cô gái thanh niên trí thức kia, nhìn chẳng ra gì đâu.”

“Cô cứ ở lì trong nhà ôn thi, thành ra như mọt sách, bây giờ thì hay rồi, người ta sắp giành luôn cả chồng cô rồi đó!”

Tôi chỉ mỉm cười, không buồn đáp lời.

Tôi đương nhiên biết rõ, Triệu Chí Quốc không chỉ công khai cặp kè với Từ Vãn Thanh, mà còn mang tiền lương và trợ cấp ra để mua đủ thứ cho cô ta.

Nhưng bọn họ càng vui vẻ bao nhiêu bây giờ, thì tương lai lại càng thảm hại bấy nhiêu.

Vài ngày sau, Triệu Chí Quốc trở về nhà, mặt mày rạng rỡ, hớn hở tuyên bố sẽ tổ chức tiệc mừng.

“Ngày mai giấy báo nhập học sẽ

được gửi tới, đúng lúc mở tiệc để bóc thư trước mặt mọi người, để bà con làm

chứng luôn!”

3

Nhìn gương mặt phấn khích của Triệu Chí Quốc, tôi không từ chối.

Đêm trước buổi tiệc, tôi nghe thấy trong phòng vang lên tiếng xé giấy sột soạt.

Bước đến cửa phòng nhìn vào, thì thấy Triệu Hữu Vi đang lén lút nhét sách vở và vở ghi chép quý giá của tôi vào một bọc lớn, giấu kỹ đi.

Sau đó lại lấy ra vài quyển sách khác, dùng than bôi đen, rồi xé vụn thành từng mảnh, nhét hết vào trong ngăn bàn của tôi.

Vừa làm vừa lầm bầm mắng:

“Đồ đàn bà đáng ghét!”

“Đồ đàn bà xấu xa! Tất cả là tại bà chiếm mất chỗ của dì Vãn Thanh, nên dì ấy mới không thể làm mẹ mình!”

“Ba nói, chỉ có thanh niên trí thức như dì ấy mới xứng làm mẹ mình, còn đàn bà nhà quê như bà ta thì không xứng!”

Tôi đứng ngoài cửa, lạnh lùng nhìn cảnh nó chửi rủa mình.

Lúc ấy, tôi chợt hiểu ra: thì ra kiếp trước, đống sách bị phá nát kia cũng chính là do nó làm.

Từ Vãn Thanh sau khi nhận giấy báo Thanh Hoa còn tự hào khoe những cuốn vở ghi chi chít chữ và sách giáo khoa dày đặc ghi chú, ra vẻ mình đã nỗ lực ôn thi vất vả thế nào.

Lúc đó tôi còn ngây thơ tin rằng, cô ta thực sự đã chăm chỉ học tập để thi đỗ.

Hóa ra, tất cả những tư liệu đó đều là do Triệu Hữu Vi ăn cắp từ chỗ tôi đưa cho cô ta, rồi còn cố tình dùng đống sách rách để hãm hại tôi.

Không biết từ bao giờ, thằng bé này bắt đầu suốt ngày nhắc đến Từ Vãn Thanh, càng ngày càng gần gũi với cô ta, còn đối xử với tôi thì ngày càng hách dịch.

“Mẹ cút đi! Con muốn dì Vãn Thanh làm mẹ!”

“Ba nói mẹ là đồ nhà quê hôi hám! Dì Vãn Thanh biết chơi đàn piano, còn mẹ biết làm gì?”

Triệu Chí Quốc ngoài mặt giả vờ mắng con, quay sang nói với tôi rằng “trẻ con nói bậy đừng chấp.”

Nhưng sau lưng lại dạy nó:

“Con trai phải có chính kiến, muốn có một người mẹ có học thức là chuyện rất bình thường.”

Tôi từng nghĩ thằng bé còn nhỏ, có thể dạy dỗ lại được.

Nhưng thực tế chứng minh tôi đã quá ngu ngốc.

Trời vừa hửng sáng, Triệu Chí Quốc đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho tiệc mừng.

Bà con trong làng lũ lượt kéo đến, tay xách nào trứng gà, nào đường đỏ để chúc mừng, ai nấy mặt mày rạng rỡ.

Triệu Chí Quốc đứng trước cửa đón khách, hớn hở khoe với ai cũng nói:

“Đợi giấy báo trúng tuyển của Tô Kiều đến, mời mọi người uống rượu mừng nhé!”

Từ Vãn Thanh là người đến muộn nhất, nhưng lại ăn mặc nổi bật nhất.

Cô ta mặc một chiếc váy liền mới toanh, tóc uốn thành từng lọn sóng thời thượng.