“Hay là… tỷ sớm đã để mắt đến Thẩm công tử, nên mới tự vẽ tranh, cố ý gửi cho hắn để khiến hắn nhung nhớ không thôi?”
Vân Tịch Nhược tức đến nỗi suýt ngã.
Ta cười nhạt:
“Tỷ tỷ, họ Vân ta không nuôi kẻ vô dụng.
Lời này ta đã nói với tỷ bốn năm trước, hôm nay, vẫn giữ nguyên.”
“Vân Mộ Dao! Ngươi cố ý! Thư sinh kia là ngươi sai đến hại ta!”
“Đủ rồi! Ồn ào gì thế?”
Lão cô cô quản sự trong tộc nghiêm giọng quát.
Vân Tịch Nhược lập tức im bặt.
“Chị em trong nhà phải đồng lòng tương trợ!
Ta hỏi ngươi, năm đó ngươi bỏ trốn, có phải Mộ Dao ép ngươi không?”
Vân Tịch Nhược cứng họng, không nói nổi.
Nàng từng là bảo bối trong tay cha mẹ, là đại tiểu thư của họ Vân.
Chỉ cần nàng nói một lời, dù sai cũng được tha thứ.
Nhưng nàng đã chọn bỏ trốn theo thư sinh.
6
Vân Tịch Nhược không cam lòng nhìn cha mẹ.
Trong lòng nàng, nàng là con gái bảo bối của họ.
Giờ nàng trở về, cha mẹ phải thương nàng, phải bênh vực nàng,
phải lập tức xử lý ta, “kẻ cướp đoạt mọi thứ của nàng”.
Nhưng nàng quên mất, thời thế đã khác.
Vân kính giờ nằm trong tay ta.
Diêu Thừa Quang là phu quân của ta.
Quyền nội quản trong nhà họ Diêu cũng do ta nắm.
Họ Vân không nuôi kẻ vô dụng, càng không cần một “bình hoa biết khóc”.
Ở trong nhà này, muốn sống, phải biết tranh.
Không tranh, tức là chết.
“Thôi đi, tan họp.”
“Trưởng nữ họ Vân đã chết từ bốn năm trước.
Muốn nhận một cô cháu họ tên gọi là gì thì tùy các ngươi.
Nhưng người đã chết, chính là đã chết.”
Phụ thân và tộc nhân rời đi, chẳng ai thèm liếc nhìn Vân Tịch Nhược.
Như thể nàng chưa từng là ai quan trọng.
Mẫu thân quét mắt qua nàng, khẽ thở dài:
“Tịch Nhi, con khiến ta quá thất vọng.
Dù là bốn năm trước hay hôm nay.”
“Từ nay về sau, Vân Tịch Nhược đã chết.
Ngươi gọi là Lâm Tịch đi, làm cháu gái xa của ta.”
Vân Tịch Nhược sững sờ: “Mẹ! Mẹ ơi!”
Nàng lao đến ôm chân mẫu thân, không thể tin vào kết cục này.
Nàng không biết,
thứ mà mẫu thân muốn, chưa bao giờ là một đứa con gái mềm mại yếu ớt,
mà là một nữ nhi có thể vang danh kinh thành, trợ giúp cho họ Vân và đại ca.
Ta đỡ lấy tay mẫu thân ta, thiếp thất của phụ thân,
liếc mắt nhìn Vân Tịch Nhược, mỉm cười:
“Cô nương họ Lâm, nếu ở phủ có chỗ nào không vừa ý, cứ nói với quản sự.”
“Là ngươi!”
Nàng căm phẫn trừng mắt nhìn ta.
Ta cười rạng rỡ nhìn nàng:
“Tỷ tỷ có thể hét to hơn chút nữa, xem thử dù có rách cả cổ họng, liệu có ai tin lời tỷ không?”
“Tiện nhân! Giống hệt mẹ ngươi!”
“Xem ra cô Lâm vẫn chưa học quy củ.
Vậy cứ ở lại Phật đường tĩnh tâm đi.”
Gót thêu của ta giẫm qua bức họa cũ.
Ta dìu mẫu thân rời khỏi.
Sinh ra trong thế gia,
chẳng ai quan tâm thật giả thế nào.
Điều họ cần biết là, ngươi có thể mang lại lợi ích cho họ hay không.
7
“Mộ Dao…”
Mẫu thân lo lắng nhìn ta.
Ta khẽ lắc đầu.
Mẫu thân là người lương thiện nhất trong phủ họ Vân.
Bà vốn là chính thất.
Chỉ vì đại phu nhân nhà họ Lâm, khi ấy còn là khuê nữ, để ý đến phụ thân,
họ Vân liền ném bỏ bà để kết thân với nhà họ Lâm.
Họ bắt bà, lúc ấy đang mang thai ta, uống một bát hồng hoa, suýt nữa chết cả mẹ lẫn con.
Từ đó, hai mẹ con sống trong hẻm nhỏ, chịu đủ cay đắng.
Đến năm bảy tuổi, ta mới lần đầu được gặp phụ thân.
Ông nói:
“Mộ Dao, con sinh ra trong nhà họ Vân, sắc đẹp và tài trí của con đều là vũ khí.
Nếu con không biết dùng, không dám dùng, thì sẽ giống mẹ con, chờ chết trong viện nhỏ này đi.”
Ban đầu, ta không hiểu ý ông.
Chỉ nghe lời, ngày ngày theo tỷ tỷ vào thư phòng học chữ.
Cho đến năm năm trước, mẫu thân bệnh mãi không khỏi.
Ta dò hỏi khắp nơi, mới biết bà không phải bệnh, mà là trúng độc.
Kế mẫu dùng độc ép ta giả bệnh trong tiệc hoa đào.
Hôm tỷ tỷ được đính ước với Diêu Thừa Quang, công tử đệ nhất kinh thành,
mẫu thân ta thổ huyết nửa bát.
Ta quỳ trước chính viện suốt đêm, mới xin được một gói thuốc giải.
Ngày ngày ta quỳ, cung kính hầu hạ,
mới giữ được tính mạng mẫu thân.
Không ngờ, sự nhẫn nhịn của ta,
lại trở thành lý do để người khác giẫm đạp, xem ta là kẻ yếu dễ bắt nạt.
8
Lần tái ngộ Vân Tịch Nhược, là nửa năm sau tại yến tiệc ngắm tuyết do phủ Công chúa tổ chức.
Nàng bước xuống từ xe ngựa của Diêu Thừa Quang, một tấm sa mỏng che mặt, khiến mọi người không khỏi ngoái nhìn, rồi đồng loạt đưa mắt nhìn ta.
Gió khẽ lay động, vén lên nửa tấm sa, dung nhan Vân Tịch Nhược thấp thoáng hiện ra.
“Trên đường, xe ngựa của ta bị hỏng, may thay gặp được… Diêu tướng gia, nên mượn tạm xe ngài đến đây.”
“Nếu muội muội không để tâm, thì tốt quá.”
Nàng mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại chứa đầy khiêu khích, như thể muốn xem ta sẽ hoảng loạn vì lo sợ nàng nói gì với Diêu Thừa Quang.
Chỉ là… ta sao lại phải hoảng?

