Ngón tay chạm lên chữ “Cố” khắc trên mặt ngọc, ánh mắt thoáng ấm áp.
Chợt trong lòng ta hiện lên hình ảnh kiếp trước, khi mới nhận thân, A huynh từng ngồi xổm trước mặt ta, ánh mắt dịu dàng đến mức sủng ái.
【!! Huynh ấy đã thấy ngọc bội rồi! Cuối cùng cũng chịu nhận thân rồi!】
【Muội bảo cuối cùng cũng khổ tận cam lai!】
【Cố Thanh Thời mau dẫn muội muội về, đừng để kẻ giả mạo Cố Kiểu cướp lấy vị trí vốn thuộc về nàng ấy!】
Nghe đến đây, ta không kìm được siết chặt vạt áo.
Cay đắng xen lẫn hy vọng mong manh trỗi dậy trong tim.
Bỗng nhiên, ta nghĩ – câu nói “sớm biết vậy đã chẳng đưa ngươi về” ở kiếp trước, có lẽ chỉ là lời giận dỗi.
Lần này… có khi huynh ấy vẫn sẽ đưa ta về nhà…
Nhưng hy vọng ấy vừa chớm nở, liền bị tàn nhẫn bóp vụn.
Bởi khi ánh mắt ta lướt qua gương mặt tái nhợt của Cố Kiểu bên cạnh, Cố Thanh Thời đột nhiên siết chặt ngọc bội, hung hăng tát ta một cái.
Nửa bên mặt tê rần mất hết cảm giác, thanh âm của huynh ấy lạnh lẽo như băng:
“Đây là vật của muội muội bản tướng, ngươi cũng dám trộm?”
“Nếu không phải hôm nay tình cờ trông thấy, chẳng lẽ ngươi định ôm lấy miếng ngọc này, dây dưa không dứt?”
Ánh mắt huynh sắc bén, thậm chí xoay người ném mạnh ngọc bội về phía Cố Kiểu, nơi đáy mắt còn mang theo dịu dàng cưng chiều.
“Kiểu Kiểu, cất kỹ ngọc bội đi, kẻo lại bị những kẻ mang tâm tư xấu xa đánh cắp.”
Từ lạnh lùng chuyển sang dịu dàng, như lưỡi băng đâm thẳng vào tim ta.
Đám chữ lướt cũng bùng nổ.
【Cố Thanh Thời ngươi điên rồi sao? Đó là muội ruột của ngươi!】
【Tên ngu ngốc kia, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận thôi!】
Rõ ràng, ta không hề muốn khóc.
Thế nhưng, nhìn những lời an ủi kia, lệ vẫn lặng lẽ trào ra không sao kìm nén.
Khi giọt máu nơi khoé miệng rơi xuống vết tê cước giữa hổ khẩu, cơn đau rát theo từng sợi thần kinh lan tỏa, khiến ngón tay ta run rẩy không thôi.
Người đời nói Cố Thanh Thời ngu dại, nói huynh ấy chẳng nhận ra muội ruột, nói rằng huynh ấy sớm muộn cũng sẽ hối hận.
Nhưng chỉ có ta biết, huynh ấy không ngu, huynh ấy biết rõ tất cả, và huynh ấy cũng sẽ không hối hận.
Bởi vì…
Trước mắt ta lấp loáng hiện về những ký ức của tiền kiếp.
Thuở ấy, khi Cố Thanh Thời và Thẩm Lăng Mặc tìm đến, ta còn chưa hay bản thân chính là người mà họ đang kiếm tìm.
Chỉ cùng bao thiếu nữ đồng lứa trong viện đỏ hoe mắt, lặng thầm mơ tưởng, mong mình là vị thiên kim được đưa về nhà.
Bởi nơi cô nhi viện này…
Khát vọng duy nhất của chúng ta, chính là có một mái ấm để quay về.
Nhưng sau cùng, viện trưởng nương lại nắm tay kẻ được bà ta thiên vị nhất – Cố Kiểu – dắt đến trước mặt hai người kia.
Lúc nàng ấy với làn da trắng trẻo, nhào vào lòng A huynh, khoé mắt ta đỏ hoe vì ghen tỵ.
Ngay cả khi đám chữ lướt điên cuồng hiện lên, nói rằng ta mới là thiên kim thật sự của Tướng phủ, ta mới lấy dũng khí bước lên.
Lấy ngọc bội ra, vạch trần chân tướng.
Sau khi xác nhận ngọc là thật, A huynh dùng khăn tay sạch sẽ lau đi bụi bặm trên mặt ta.
Huynh ấy lạnh lùng đẩy Cố Kiểu đang muốn phân bua ra xa, sau đó ôm lấy ta, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Một câu “A huynh đưa muội về nhà”, khiến lệ ta tuôn rơi như mưa.
Ba năm sau đó, quả thật như những dòng chữ lướt nói – ta đã có một mái ấm.
A huynh thân là tướng quân, từ nhỏ lạnh lùng cứng cỏi, nhưng lại dành cho ta duy nhất một phần ôn nhu.
Huynh nhớ ta thích bánh quế hoa, nhớ đứng ra bảo vệ mỗi lần ta bị ủy khuất.
Còn Thẩm Lăng Mặc là vị hôn phu của ta, lại càng nhu hòa chu đáo.
Ngày thành hôn, huynh ấy nắm tay ta, thề dưới linh vị tổ tiên: cả đời này quyết không nạp thiếp.
Nhưng hạnh phúc ấy, chẳng kéo dài bao lâu thì tan vỡ.
Ngày ta khó sinh, Thẩm Lăng Mặc dẫn theo Cố Kiểu quay về.
Quỳ bên giường ta, huynh ấy nói: muốn nạp Cố Kiểu làm thiếp.
A huynh hay tin, lập tức rút kiếm đâm thương huynh ấy, nắm lấy Cố Kiểu, dọa sẽ đưa nàng ta đến thôn trang nơi xa vạn dặm, không để nàng quấy nhiễu ta nữa.
Nhưng nửa tháng sau, Cố Kiểu lại trở về.
Mà A huynh… cũng đổi thay.
Huynh nói Cố Kiểu đáng thương, muốn nhận nàng làm nghĩa muội, còn muốn ta chấp thuận cho Thẩm Lăng Mặc cưới nàng làm bình thê.
Cố Kiểu đứng sau lưng huynh, trong mắt toàn là vẻ khiêu khích.
Chương 3
Nhìn hai người trước mặt – từng nâng niu ta như trân bảo – ta chỉ cảm thấy nực cười và lạnh lòng.
Vì vậy, ta gượng thân thể yếu ớt, tát Cố Kiểu một cái thật mạnh.
Sau đó, ta phá nát yến tiệc nhận thân họ tổ chức cho nàng ta, còn hủy luôn cả sính lễ mà Thẩm Lăng Mặc chuẩn bị.
Vì quá đau lòng, Cố Kiểu đóng cửa không ra.
Hôm sau, nàng ta bị phát hiện đã “trúng độc mà chết”.
Tất thảy bằng chứng đều chỉ về phía ta.
Mà bức thư tuyệt mệnh nàng để lại, càng khiến Cố Thanh Thời và Thẩm Lăng Mặc khẳng định…
Ta là kẻ tâm địa rắn rết, không dung được nàng ta.
Họ không làm gì ta, chỉ là… từ đó về sau, chẳng buồn nhìn ta lấy một lần.
Về sau nữa…
Thẩm Lăng Mặc cạo tóc quy y, ẩn cư nơi chùa ngoài thành.
 
    
    

