1

Ngày thứ sáu của kỳ huấn luyện quân sự đầu năm học, Hạo Trạc mang một chai nước đến cho cô bạn gái kiêm “anh em gái” của mình.

Lần này tôi không khóc nữa, rất bình tĩnh mà nói lời chia tay.

“Chỉ vì một chai nước?”

“Ừ.”

Hạo Trạc cười khẩy: “Được thôi, lần này chia tay lâu lâu chút để tôi được yên tĩnh.”

Một tên bạn thân phụ Hạo: “Nhẹ tay chút nha, bạn gái xinh như thế, coi chừng bị mấy anh khóa trên cưa mất đó.”

Hạo Trạc lắc đầu: “Cô ấy quá yếu đuối, chuyện nhỏ xíu cũng làm ầm lên.”

“Ban đầu nhà đã sắp xếp cho cô ấy du học, vậy mà cô ấy lại nhất quyết chuyển sang ngành học ít người chọn chỉ để được học cùng trường với tôi.”

“Cô ấy giỏi lắm thì im lặng được ba ngày là cùng, sau đó thế nào chẳng lại quay về.”

Tôi im lặng.

Tôi đã thích cậu ấy bảy năm, vì cậu ấy mà chọn học cùng một trường đại học, gần như là toàn bộ tuổi thanh xuân của tôi đều xoay quanh người đó.

Nhưng cậu ấy không hề biết–

Người không phù hợp có thể buông bỏ, trường đại học không phù hợp cũng có thể thi lại.

Tôi đã bắt đầu làm thủ tục thôi học, hồ sơ đi du học cũng đã nộp, chỉ cần visa đến là tôi sẽ rời đi.

Hạo Trạc , sau này tôi thực sự sẽ không đuổi theo cậu nữa đâu.

Sau khi nói chia tay, Hạo Trạc là người chủ động chặn tôi trước.

Lúc Bội Tịnh, cô bạn ” em gái” của cậu ấy gọi tới–

Tôi vẫn đang xóa ảnh trong điện thoại.

Tay nhanh quá, vô thức nhấn vào nút nhận cuộc gọi video.

Trong video–

Một nhóm người đang ăn uống trong phòng bao, vô cùng náo nhiệt.

“Cô tiểu thư đó tính tình thế, cậu chắc chắn chặn cô ấy rồi mà cô ấy vẫn sẽ chủ động xin cậu kết bạn lại à?

“Không sợ lần này người ta thật sự hết hy vọng sao…”

Nghe bạn bè hỏi vậy–

Hạo Trạc chỉ cười lắc đầu, uống một ngụm bia:

“Các cậu không hiểu đâu, Đoàn Đoàn không rời được tôi đâu.”

“Từ nhỏ đầu óc đã không lanh lợi, nhà sắp xếp cho đi du học mà cũng từ chối, nhất quyết theo tôi vào trường này.”

Cậu ta chắc như đinh đóng cột: “Cô ấy mà chịu được chiến tranh lạnh quá ba ngày, tôi mới thấy lạ. Sau đó thế nào chả lại chạy về.”

Bội Tịnh mặc áo hở rốn, ngồi sát bên cạnh, thân mật khoác vai cậu ta:

“Wao, anh A Trạc của tụi mình đúng là cao thủ tình trường đó nha~”

Đám con trai cười đùa:

“Nhẹ tay chút đi, bạn gái xinh vậy, lại mới nhập học, coi chừng bị học trưởng tán mất.”

Hạo Trạc khẽ nhếch môi, không thèm để tâm:

“Vậy thì tốt.

“Để tôi được yên tĩnh một chút. Đến lúc cô ấy nhận ra không ai tốt bằng tôi, có khi còn biết điều hơn.”

Một gã con trai khác trêu:

“Anh Hạo đúng là ngầu thiệt, nếu là em mà có cô bạn gái xinh xắn ngọt ngào vậy, chắc phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

“Chứ nói gì đến chuyện chặn người ta luôn.”

Hạo Trạc nghe vậy, không biết nghĩ gì, khẽ thở dài:

“Tôi cũng thấy phiền lắm chứ.

“Quân sự mới sáu ngày mà khóc hết bốn lần, lần nào cũng vì Bội Tịnh.

“Cô ấy tới kỳ, thấy khó chịu nên tôi mới đưa cho chai nước, vậy mà lại không nghe tôi giải thích, cứ thế làm loạn lên, nói xem có phải yếu đuối đến mức không tưởng không.”

Bội Tịnh nhún vai, tỏ vẻ hiểu chuyện:

“Không sao đâu, nếu cô ấy không thích em, sau này em sẽ tránh xa anh.

“Miễn là hai người đừng cãi nhau nữa.

“Yên tâm đi, bạn tốt như em nhất định không để anh khó xử.”

Đám con trai lập tức đứng về phía cô ta:

“Bội Tịnh đúng là hơi nóng tính thật.”

“Có khi là mấy kiểu ghen ghét giữa con gái với nhau ấy mà? Đoàn Đoàn tuy tính cách hơi giống con trai, nhưng dáng người với khuôn mặt thì khỏi chê. Bội Tịnh dễ thương thì có đấy, nhưng so với quyến rũ thì đáng yêu chẳng đáng là gì.”

Bội Tịnh còn chưa kịp lên tiếng–

Hạo Trạc đã nhíu mày: “Đừng nói vậy.”

“Đoàn Đoàn là bạn gái tôi, Bội Tịnh là anh em tốt nhất của tôi, hai người họ đều rất quan trọng với tôi.”

“Tôi cũng không thật sự muốn chia tay với Đoàn Đoàn, chỉ là muốn rèn tính cô ấy một chút thôi.”

“Cô ấy hay khóc quá, thần tiên gặp cũng phát phiền.”

Tôi không thể nghe thêm được nữa.

Âm thầm cúp máy.

Tâm trạng rơi xuống đáy vực.

Đúng lúc đó, bánh ngọt đặt qua app giao hàng được gửi tới.

Tôi ôm chiếc bánh, vừa ăn vừa rơi nước mắt.

Vị vừa đắng vừa ngọt.

Tôi và Hạo Trạc lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Từ thanh mai trúc mã đến yêu đương, đã mười mấy năm trời.

Dính lấy cậu ấy gần như trở thành một thói quen của tôi.

Nhưng rõ ràng lần này, tôi thật sự muốn chấm dứt tất cả.

Chứ không phải như cậu ấy nói…

Sẽ lại chạy về tìm cậu ấy nữa.

Rất nhanh sau đó, mẹ gọi điện đến.

“Đoàn Đoàn, con nói muốn nghỉ học ra nước ngoài, là thật hả?”

“Vâng, con nghiêm túc ạ.”

Mẹ tôi lại hỏi: