Hai người chật vật đứng trước cửa quán bar, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, cực kỳ khó coi.
Đặc biệt là Cố Tuấn Thừa—
Sắc mặt hắn đã tối sầm đến cực hạn.
Ánh mắt khi nhìn về phía Bạch Nghiên chỉ còn lại sự ghê tởm và lạnh lùng đến đáng sợ.
Hắn siết chặt nắm tay, hàm răng nghiến chặt đến mức phát ra tiếng ken két.
Bạch Nghiên chính là kẻ phá hoại tất cả mọi thứ của hắn.
Cơn giận dữ đè nén quá lâu cuối cùng cũng bùng nổ.
Hắn bất ngờ túm lấy tóc cô ta, kéo mạnh về phía mình, ánh mắt đỏ ngầu, điên cuồng.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi?! Tôi không có hứng thú với cô, Bạch Nghiên, rốt cuộc cô còn muốn thế nào nữa?!”
“Hết lần này đến lần khác phá hỏng kế hoạch của tôi, phá hủy gia đình của tôi! Cô thiếu tình yêu đến mức phải chạy theo làm kẻ thứ ba sao?!”
“Trước đây là tôi ngu ngốc không hiểu rõ lòng mình, nhưng bây giờ tôi đã biết!”
“Tôi yêu Diệp Lăng. Tôi chỉ yêu cô ấy.”
“Trong mắt tôi, chỉ có cô ấy. Còn cô? Một chút hứng thú cũng không có!”
Hắn gần như rống lên, từng câu từng chữ như búa tạ giáng thẳng vào tim Bạch Nghiên.
Cô ta bàng hoàng, mặt mày tái mét, không thể tin nổi vào tai mình.
Nhưng Cố Tuấn Thừa vẫn chưa dừng lại.
Hắn gằn giọng, ánh mắt như dao sắc.
“Từ giờ phút này trở đi, cút khỏi cuộc đời tôi.”
“Nếu còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi đảm bảo cô không có cửa tiếp tục làm bác sĩ nữa.”
“Cô đã sửa đổi đơn thuốc của bệnh nhân, suýt chút nữa gây chết người. Cô nghĩ tôi sẽ tiếp tục bao che cho cô sao?”
“Đáng vào tù thì vào tù, đáng bồi thường thì bồi thường. Đây là nghiệp cô phải gánh.”
“Giờ thì—CÚT!”
Bạch Nghiên sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Những người đi đường xung quanh cũng bị sự điên cuồng của hắn dọa đến mức vội vàng tránh xa.
Nhưng Cố Tuấn Thừa vẫn chưa nguôi giận.
Hắn đá mạnh vào chiếc xe bên cạnh, phát ra một tiếng “Rầm!!!” vang vọng cả con phố.
“CÚT MAU!”
18
Sau khi hai người kia rời đi, Diệp Lăng một lần nữa lịch sự xin lỗi đồng nghiệp.
Chuyện vừa rồi quá ầm ĩ, cô cũng không muốn ở lại làm ảnh hưởng đến bầu không khí.
Tránh để họ mất tự nhiên.
Cô lấy túi xách, định rời đi trước, nhưng ngay khi đứng lên, Hạ Diễn cũng theo đó đứng dậy.
“Bên này khó bắt xe, để tôi đưa cô về.”
Diệp Lăng không từ chối.
Trên xe, cô vẫn luôn giữ im lặng.
Hạ Diễn nhìn cô mấy lần qua kính chiếu hậu, cuối cùng, hắn cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi.
“Đang nghĩ gì vậy? Hay là… cô muốn tái hợp?”
Hắn không để lộ cảm xúc, ngón tay siết nhẹ vô-lăng, cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Từ kính chiếu hậu, hắn thấy khóe môi Diệp Lăng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.
“Tôi đang nghĩ, tại sao mình lại lãng phí nhiều năm để dây dưa với một kẻ tồi tệ như vậy.”
“Tỉnh ngộ quá muộn, tuổi trẻ cũng lãng phí theo.”
“Bây giờ còn bị quấy rầy tận nước ngoài, làm ầm lên như thế, đến cả đồng nghiệp cũng chẳng thể sống yên ổn.”
Nghe đến đây, Hạ Diễn không kiềm được mà thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện này không phải lỗi của cô. Nếu thấy phiền, lúc nào muốn xử lý, cứ tìm tôi.”
Diệp Lăng hơi ngước mắt lên, vô tình đối diện với ánh mắt nóng rực của hắn.
Bất giác, cô lảng tránh nhìn đi chỗ khác.
Từ khi vào Hạ thị, cô đã cảm nhận được sự khác biệt trong cách Hạ Diễn đối xử với mình.
Nếu đến giờ cô vẫn chưa nhận ra hắn có ý với mình, vậy thì cô đúng là quá ngu ngốc.
Nhưng hiện tại, cô không có ý định nghĩ đến chuyện này.
Cô chỉ có thể giả vờ không hiểu, lặng lẽ lảng tránh.
May mắn thay, Hạ Diễn cũng không ép buộc.
Hắn chỉ duy trì một sự quan tâm vừa đủ, không quá gần cũng không quá xa, khiến cô không cảm thấy khó chịu.
Xe dừng trước khách sạn, Diệp Lăng cùng Hạ Diễn bước xuống, đi vào bên trong.
Cô hoàn toàn không nhận ra, từ lúc họ lên xe, một chiếc Maybach màu đen vẫn luôn âm thầm bám theo phía sau.
Cố Tuấn Thừa nắm chặt vô-lăng, ánh mắt đăm đăm dõi theo bóng dáng hai người đi vào khách sạn.
Nhìn thấy bóng lưng sánh vai của họ, đáy mắt hắn ánh lên một tia tàn nhẫn.
Chỉ đến khi họ biến mất sau cánh cửa, hắn mới nghiến răng, mở cửa xe đuổi theo.
Khi đến thang máy, hắn nhìn qua khe cửa liền thấy ánh mắt khiêu khích của Hạ Diễn.
Ánh mắt Cố Tuấn Thừa lập tức tối sầm.
Hắn hung hăng nhấn nút gọi thang máy bên cạnh, lên cùng tầng với họ.
Vừa bước ra, hắn đã thấy Hạ Diễn đứng chờ sẵn trước cửa phòng.
Lửa giận trong lòng bùng lên, hắn nghiến răng, lao tới, vung một cú đấm.
Hạ Diễn từ lâu đã ngứa mắt với hắn, bị đánh một cú, cũng không hề nương tay mà đánh trả.
Hai người quyết liệt lao vào nhau, đánh nhau kịch liệt.
“Diệp Lăng đã bảo anh cút đi, anh nghe không hiểu sao?”
“Ở bên nhau nhiều năm thì sao? Đến giờ cô ấy còn chẳng buồn nhìn anh nữa!”
“Cố Tuấn Thừa, anh hết cơ hội rồi!”
Lúc này, Hạ Diễn thấy cửa phòng Diệp Lăng mở ra một khe nhỏ.
Hắn lập tức buông nắm đấm, không hề phản kháng.
“BỐP!”
Một cú đấm nặng nề giáng thẳng vào mặt hắn.
Hắn thuận theo lực đạo ngã xuống đất, ôm mặt rên rỉ đau đớn.
“A!”
“Đau quá…”
“Cố Tuấn Thừa! Anh dừng tay ngay!”
Diệp Lăng vội vàng bước tới, mạnh mẽ đẩy Cố Tuấn Thừa ra, sau đó cuống quýt đỡ Hạ Diễn dậy.
Cô xoay mặt hắn lại, cẩn thận kiểm tra từng vết thương, ánh mắt chứa đầy lo lắng.
“Ngoài mặt ra, còn bị đánh chỗ nào nữa không?”
“Có chóng mặt không? Tôi đỡ anh dậy trước.”
Đôi mắt cô trong veo, dưới ánh đèn ban đêm tựa như phát sáng, nhưng trong con ngươi ấy, chỉ có hình bóng của Hạ Diễn.
“Anh đứng dậy được không? Tôi đưa anh đi băng bó. Vịn vào tôi này.”
Cố Tuấn Thừa đứng phía sau nhìn thấy tất cả, trái tim hắn như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đớn đến tột cùng.
Không cam lòng.
Hắn không cam lòng!
“Diệp Lăng! Em không được đưa hắn vào phòng!”
Hắn hoảng loạn tiến lên, gấp gáp giải thích:
“Tôi và hắn đều đánh nhau, em nhìn tôi đi, tôi cũng đầy thương tích đây này!”
“Hắn vừa đấm, vừa đá tôi, chỗ này của tôi còn bầm tím nữa!”
Hắn kéo áo lên, muốn cho cô xem những vết bầm trên cơ thể.
Nhưng trước khi cô kịp nhìn hắn, Hạ Diễn bất ngờ khẽ rên lên một tiếng đau đớn.
“Ưm…”
Ngay lập tức, toàn bộ sự chú ý của cô lại quay trở về với hắn.
Cố Tuấn Thừa trân trối nhìn cảnh tượng ấy, đôi mắt đỏ ngầu, nắm đấm siết chặt đến mức trắng bệch.
Diệp Lăng không còn kiên nhẫn nữa.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy chán ghét.
“Cố Tuấn Thừa, anh làm loạn đủ chưa?!”
“Anh đánh Hạ Diễn đến mức này rồi mà còn cố cãi sao?!”
“Anh có thể biến khỏi cuộc đời tôi được không? Tôi nhìn thấy anh là muốn buồn nôn!”
“Chúng ta đã ly hôn, chính anh là người phản bội trước!”
“Bây giờ tôi làm đúng như ý anh, trả lại cho anh tự do, rốt cuộc anh còn muốn gì nữa?!”
“Vì sao hết lần này đến lần khác quấy rối tôi? Vì sao cứ cố tình chen vào cuộc sống của tôi?! Đến cả người vô tội cũng bị anh lôi vào!”
Lời cô nói mỗi câu, mỗi chữ đều như con dao sắc bén đâm vào tim hắn.
Hắn hoảng loạn mở miệng, muốn nói gì đó.
Nhưng cổ họng hắn như bị bóp nghẹt, chẳng thể thốt ra nổi một lời.
Diệp Lăng nhìn Cố Tuấn Thừa bằng ánh mắt lạnh như băng, ẩn chứa sự ghê tởm sâu sắc, găm chặt hắn tại chỗ.
Hắn không dám bước lên nữa, chỉ có thể bất lực nhìn cô dìu Hạ Diễn rời đi.
Cô đưa Hạ Diễn về phòng, rồi đóng sầm cửa lại.
Cách biệt hoàn toàn với Cố Tuấn Thừa.
Cô lấy hộp thuốc ra, nhẹ nhàng nâng mặt Hạ Diễn lên, dùng dung dịch sát trùng để xử lý vết thương.
Hạ Diễn nhăn mặt, hơi lùi về sau một chút.
Diệp Lăng vội vàng giảm nhẹ lực tay, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Có thể sẽ hơi đau, anh cố chịu một chút. Tôi sẽ làm nhẹ nhất có thể.”
Nghe vậy, Hạ Diễn không động đậy nữa.
Hắn chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt sâu thẳm, đầy ẩn ý.
Bị nhìn đến mức hàng mi khẽ run, Diệp Lăng cố gắng giữ vững sự tập trung, chăm chú xử lý vết thương của hắn.
Vết thương của Hạ Diễn không quá nghiêm trọng, nhưng cũng không hề nhẹ.
Đặc biệt là vết bầm bao quanh vùng mắt, nếu không chăm sóc kỹ rất dễ để lại viêm nhiễm.
Cô cẩn thận làm sạch, rồi nhẹ nhàng thoa thuốc cho hắn.
“Mấy loại thuốc này, anh mang về, mỗi ngày sáng tối thoa một lần.”
Nghe vậy, Hạ Diễn lập tức giơ bàn tay bị đánh đỏ lên, uất ức nhìn cô, không cần nói cũng hiểu.
Diệp Lăng ngẩn người trong chốc lát, rồi chợt nhớ lại lý do hắn bị thương.
Cô bất giác thở dài.
“Vậy sau này, mỗi sáng và tối anh đến tìm tôi, tôi sẽ bôi thuốc cho anh.”
“Nếu có chỗ nào khác cảm thấy khó chịu, cũng phải nói cho tôi biết.”
“Chuyện hôm nay, tôi cũng có trách nhiệm.”