Ta chợt nhớ tới năm nào từng thêu tiên nữ hạ phàm cho Hầu phu nhân, bao năm không đụng đến kim chỉ, bây giờ có thêu lại, e rằng đến cả tiên nữ giống heo cũng chẳng làm ra nổi.

Nghĩ vậy, ta không nhịn được bật cười khẽ.

Thiếu nữ tưởng ta có cảm tình với nàng, lại càng thân thiết hơn.

“Ta là nhị tiểu thư nhà Ngự sử trung thừa họ Lý, đang dạo chơi trong vườn thì lạc đường, không ngờ đi nhầm vào đây gặp được muội.”

Nàng nhìn ta từ trên xuống dưới, ánh mắt nóng rực.

“Y phục trên người muội là vải gấm Phù Vân được ngự ban sao? Thật đẹp quá, đây là bộ đẹp nhất của muội đúng không? Muội mặc đẹp như thế, chắc là định ra phía trước dự yến tiệc nhỉ? Chỉ tiếc là…”

Nàng bỏ lửng nửa câu.

Ta không hiểu nàng đang tiếc cái gì.

Bộ y phục này chỉ là thứ phổ biến nhất trong rương áo của ta, ta cũng chẳng biết là vải gì, mỗi quý phủ đều phái người đưa tám bộ đến cho ta mỗi mùa, đều là loại này.

Thấy ánh mắt ta nghi hoặc.

Lý tiểu thư cúi người lại gần, giọng nhỏ xuống.

“Hài, muội muội có dung mạo trời ban, không nên bị chôn vùi ở cái viện nhỏ xíu này, phải ra ngoài cho đám tiểu thư tự xưng là tuyệt sắc kia thấy thế nào mới đúng. Dù là con gái ngoại thất… thì đã sao? Chỉ tiếc Hầu phu nhân lòng dạ hiểm độc, ép muội u uất mãi nơi đây. Muội muội, muội có muốn sống theo cách khác không?”

Ta định nói ta cũng không đến mức u uất.

Nhưng nghe tới “đổi cách sống khác”, ánh mắt ta liền sáng lên, nhìn về phía nàng.

Thấy ta có động lòng, nàng lộ vẻ đắc ý.

“Hầu phủ bây giờ do Hầu phu nhân làm chủ, nhưng đợi đại ca muội thành thân, tân phu nhân vào cửa, nếu chịu nói giúp muội vài câu, ngày tháng muội chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Ta gật đầu, “Cũng có lý, nhưng đại ca còn chưa đính hôn.”

Lý tiểu thư dậm chân, trong mắt có chút si mê điên cuồng.

“Chính là vậy, tuổi đẹp như thế, nếu không thành thân thì chẳng phải uổng phí sao? Muội muội, ta thấy chúng ta hợp ý, nếu sau này ta làm đại tẩu của muội, nhất định sẽ thương yêu muội hết mực, làm chủ chọn cho muội một hôn sự tốt nhất, không phụ dung mạo này của muội.”

Nghe vậy, ta ngẩn ra: “Ngươi làm đại tẩu ta? Ngươi định làm đại tẩu ta thế nào?”

Lý tiểu thư nụ cười càng sâu, đôi môi đỏ thắm giống như yêu nữ biết ăn người trong thoại bản.

Trong mắt nàng phản chiếu dáng hình ta vẫn chưa dậy thì, vóc dáng gầy gò như trẻ con.

“Muội chỉ cần nói cho ta biết viện của đại ca muội ở đâu, rồi thả gói này vào trà của huynh ấy, không bao lâu, ta sẽ trở thành đại tẩu của muội thôi.”

Nàng từ tay áo lấy ra một gói giấy nhỏ màu nâu, ánh mắt đầy mong đợi nhìn ta.

Ta cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi cười ngây thơ với nàng:

“Đại ca ở viện Văn Trúc, đi thẳng theo lối này rồi rẽ phải là tới.”

Lý tiểu thư lập tức kích động tới đỏ mắt.

“Vậy… vậy muội đi pha trà cho huynh ấy, nhớ bỏ thêm thứ đó vào, ta… ta sẽ tới ngay.”

Ta gật đầu, nhảy chân sáo mang theo nha hoàn câm điếc rảo bước về phía viện Văn Trúc.

5

Một canh giờ sau.

Ta ngồi bên cửa sổ lầu các sát viện Văn Trúc.

Vừa nhàn nhã quan sát tình hình bên dưới, vừa thong thả nhón một viên quả ngào đường bỏ vào miệng.

Chỉ thấy một đám người ùn ùn kéo vào viện Văn Trúc.

Cánh cửa phòng ngủ vốn đóng chặt bị người ta thô bạo đá văng ra.

Ngay sau đó là tiếng thét chói tai và mắng mỏ vang lên, vô cùng náo nhiệt.

Chỉ thấy nhị tiểu thư nhà Lý Trung Thừa quần áo xộc xệch xuất hiện nơi cửa phòng, sắc đỏ quái lạ trên mặt cũng không che được vẻ hưng phấn.

Ánh mắt nàng quét một vòng, giữa đám đông đang thì thầm mắng nàng phóng đãng mất nết, nàng chuẩn xác tìm được Hầu phu nhân.

Sự hưng phấn lập tức hóa thành ủy khuất, nàng bước lên, khuỵu gối hành lễ, vành mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt.

“Phu nhân, hôm nay đại công tử uống rượu say, hẹn ta… hẹn ta đến viện của chàng, nói có chuyện muốn nói với ta, ta… ta cũng không ngờ công tử sau khi uống rượu lại làm ra chuyện hoang đường như vậy…”

Vừa nói, lệ đã như mưa rơi xuống, trông thật đáng thương.

Chúng nhân xung quanh nghe lời kinh thiên động địa này, lập tức lộ ra vẻ hóng chuyện.

“Không ngờ đại công tử nhà họ Triệu vẻ ngoài ôn hòa nho nhã, lại là kẻ cuồng vọng như thế.”

“Đây là chuyện xấu tày trời, xem phủ Định Bắc Hầu ứng phó thế nào đây?”

“Còn làm gì được nữa? Chỉ có thể cưới người vào cửa thôi, nếu không thanh danh mất sạch, con đường làm quan cũng khó mà đi tiếp.”

Sắc mặt Hầu phu nhân đen lại, như đang kìm nén cơn giận.

“Ngươi nói là con trai ta, Triệu Đình Châu, hẹn ngươi đến viện của hắn?”

Lý nhị tiểu thư nức nở gật đầu.

“Ta thấy đại công tử là người ngay thẳng, tưởng rằng có việc gấp nên mới đến…”

Nói xong, nàng liền quỳ xuống dập đầu liên tục với Hầu phu nhân.

“Tất cả đều do Oanh nhi sơ suất, xin phu nhân nể mặt công tử vừa đỗ công danh, đừng trách phạt chàng, mọi tội lỗi, Oanh nhi nguyện một mình gánh chịu, cho dù… cho dù bắt Oanh nhi đi xuất gia làm ni cô cũng không sao.”

Một câu nói ra, mọi người lại thở dài cảm thán nàng tình thâm nghĩa trọng, tuy có chút thiếu liêm sỉ, nhưng dù sao cũng là kẻ bị hại.

Ta nhìn một màn ấy, trong lòng không khỏi tặc lưỡi tán thưởng.

Lý Oanh nhi này miệng thì xin Hầu phu nhân tha cho đại ca, nhưng thực chất đang ngấm ngầm cảnh cáo bà rằng con bà vừa đỗ công danh, chuyện này tốt nhất nên xử lý nhẹ nhàng, đừng làm quá.

Chẳng qua là thứ nữ của một nhà ngũ phẩm, vậy mà đối diện với chính thê của một phủ nhất phẩm lại không hề sợ hãi, còn dám giở mưu lược chèn ép.

Khó trách năm xưa nàng có thể giở thủ đoạn khiến tỷ tỷ ruột của mình gả cho một kẻ què.

Nếu là người khác, hôm nay chỉ sợ phải ngậm đắng nuốt cay rồi.