TỪ NỘI TRỢ ĐẾN TỔNG GIÁM ĐỐC

TỪ NỘI TRỢ ĐẾN TỔNG GIÁM ĐỐC

Chỉ vì tôi chăm sóc bản thân quá tốt, nhìn chẳng khác gì gái mười tám, nên khi “tiểu tam” của chồng tìm tới cửa, cô ta lại tưởng nhầm tôi là con gái của anh ta.

Tôi lập tức khẳng định chủ quyền, không chút khách sáo mà đuổi cô ta ra khỏi nhà.

Ai ngờ sau đó, “tiểu tam” vì nuốt không trôi cục tức này nên đã cấu kết với chồng tôi, bỏ thuốc vào ly sữa tôi uống mỗi sáng.

Kết quả, lúc đi mua đồ, tôi lơ mơ như người mộng du, sang đường bị xe tải tông chết ngay tại chỗ.

Tôi vừa chết, chồng và “tiểu tam” liền chia nhau tài sản của tôi, đường đường chính chính sống bên nhau đến răng long đầu bạc.

Lần nữa mở mắt ra, tôi quay trở về đúng cái ngày mà Nhuận Tư Dao – con hồ ly kia – tìm tới nhà và nhận nhầm tôi là con gái của Cố Châu.

Nhưng lần này tôi không làm ầm lên.

Tôi chủ động nắm lấy tay cô ta, nói với vẻ hớn hở:

“Cô ơi, cô xinh quá! Nếu cô mà làm mẹ kế của cháu thì tuyệt vời luôn!”

Nhuận Tư Dao rõ ràng sửng sốt vì câu đó.

Tôi lại liếc cô ta một lượt, rồi như chợt nghĩ đến gì đó, bĩu môi tỏ vẻ khinh thường:

“Cô còn đẹp hơn mẹ cháu nhiều. Mẹ cháu vừa keo kiệt vừa xấu, nhìn đúng là bà thím luôn ấy!”

Quả nhiên, vừa nghe xong, ánh mắt Nhuận Tư Dao lập tức sáng rỡ.

“Thật á?”

Tôi cười ngọt ngào:

“Thật mà cô ơi! Cô vừa đẹp vừa sang, làm sao mẹ cháu sánh được!”

Nói xong, tôi còn niềm nở mời cô ta vào nhà.

Kiếp trước, Nhuận Tư Dao cũng là như vậy, không mời không gọi mà đến gõ cửa nhà tôi.

Do tôi bảo dưỡng quá kỹ, cô ta nhìn mãi cũng không nhận ra, cứ tưởng tôi là con gái của chủ nhà.

Đến khi biết tôi chính là chính thất, cô ta lập tức vênh váo quát vào mặt tôi:

“Tôi mới là tình yêu đích thực của Cố Châu, cô là cái thá gì, mau ly hôn đi, nhường chỗ cho tôi!”

Tôi lúc ấy còn tưởng cô ta bị điên.

Vì Cố Châu trước giờ đối với tôi rất dịu dàng, chăm sóc từng chút, nổi tiếng là người chồng mẫu mực.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]