2
Ông Cố nhíu mày thật chặt, dường như nới ra được một chút xíu.
Anh cả Kinh Chập vẫn lạnh mặt, nhưng không mở miệng châm chọc nữa.
Ánh mắt của anh hai Lập Hạ, ngoài sự phức tạp, còn có thêm chút gì đó… giống như đang thăm dò?
Anh ba Sương Giáng thì bị tôi chặn họng, mặt đỏ lên, định nói gì đó nhưng có lẽ thấy cãi nhau với một “con nhà quê chỉ biết ăn” thì quá mất giá, nên hừ một tiếng rồi quay mặt đi.
Bạch Lộ vẫn rơi nước mắt, nhưng hiệu quả rõ ràng giảm đi nhiều.
Chắc cô ta không ngờ tôi hoàn toàn không mắc câu, không tức giận, không tranh cãi, chỉ một lòng ăn uống.
Thế là màn kịch khổ tình cô ta chuẩn bị kỹ lưỡng bỗng mất điểm tựa.
Không khí có chút lạnh lại.
Chỉ còn tiếng tôi nhai dâu tây, rất khẽ, nhưng trong sự yên tĩnh thì lại rõ rệt vô cùng.
Tôi ăn xong quả dâu, lại nhìn sang đĩa trái cây. Cherry kia trông cũng ngon phết.
“Cốc Vũ…” Bà Cố cuối cùng cũng mở lời lần nữa, giọng mềm hơn, mang chút dè dặt, “Trước đây… là ba mẹ chưa chăm sóc con tốt.
Giờ con đã về nhà, sau này muốn ăn gì cũng có.
Nhưng… trước khi ăn, mình rửa tay trước, được không?” Bà chỉ vào bàn tay tôi đang bóng nhẫy dầu.
Tôi cúi xuống nhìn tay mình, đúng là bẩn thật — dầu gà, nước dâu, trộn lẫn vào nhau.
“Ừ.” Tôi đáp gọn lỏn, đặt xuống cái đùi gà ăn dở, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh.
Nước ấm rửa qua từng ngón tay, tiếng róc rách vang đều. Xà phòng có mùi chanh nhạt. Tôi rửa rất kỹ, cả kẽ móng cũng chà sạch bóng.
Trong gương, là gương mặt trẻ nhưng tái nhợt, gầy gò, tóc khô vàng, mặc bộ đồ cũ kỹ không vừa người, hoàn toàn lạc lõng giữa căn phòng bệnh xa hoa. Nhưng đôi mắt không còn vẻ hoang mang và sốt sắng muốn chứng minh như kiếp trước nữa.
Chỉ còn một sự bình lặng như mặt nước chết, và một khao khát thuần túy dành cho đồ ăn.
Rửa tay xong, tôi trở lại phòng bệnh.
Bà Cố dường như thở phào, cố nặn ra một nụ cười hiền từ: “Ngoan lắm, lại đây ngồi. Chúng ta… cả nhà cùng nói chuyện một chút.”
Bạch Lộ nép vào lòng bà Cố, như con chim nhỏ bị kinh động, khẽ nói: “Chị Cốc Vũ chắc mệt lắm, lại còn sợ hãi nữa. Mẹ, đừng ép chị ấy…”
“Ừ, mệt thật.” Tôi lập tức bắt lời, gật đầu đồng tình, rồi ánh mắt chính xác rơi xuống đĩa bánh nhỏ vàng ruộm, trông giòn xốp hấp dẫn bên cạnh tay bà Cố, “Cái kia, ăn được không?”
Bà Cố: “…”
Khóe miệng ông Cố như giật nhẹ một cái.
Anh cả Kinh Chập quay mặt đi, bờ vai khẽ rung lên.
Anh hai Lập Hạ khẽ ho một tiếng, che giấu ý cười.
Anh ba Sương Giáng thì trợn ngược mắt thật mạnh.
Biểu cảm hoàn hảo của Bạch Lộ cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.
Bà Cố im lặng, đẩy đĩa bánh về phía tôi.
Tôi không khách sáo, cầm một miếng bỏ vào miệng. Vỏ bánh giòn rụm rơi vụn, nhân bên trong thơm mềm ngọt ngào. Ngon tuyệt!
Cả quá trình “nhận người thân, tâm sự” cứ thế được đẩy đi trong tiếng tôi nhai nhóp nhép, xen giữa sự im lặng khó xử và những ánh mắt muốn nói lại thôi.
Họ hỏi tôi sống ở xóm ổ chuột thế nào. Tôi đáp: “Đói.”
Họ hỏi tôi có nhớ nhà không (ý nói nhà họ Cố). Tôi nói: “Ở đây có thịt ăn.”
Họ hỏi tôi có ước mơ gì. Tôi nghĩ một lúc rồi đáp: “Muốn ngày nào cũng được ăn no.”
Bạch Lộ nhiều lần cố dẫn chuyện sang tình thân, sự nhớ nhung, hay niềm xúc động “tìm lại được tôi”, nhưng mỗi lần đều bị tôi chặn ngang bằng câu “Bánh này tên gì? Ngon quá” hoặc “Tối nay ăn gì?”.
Ông Cố mấy lần muốn nghiêm giọng làm cha, nói về quy củ và trách nhiệm của nhà họ Cố, nhưng cứ vừa mở đầu thì lại thấy tôi cầm thêm một miếng bánh, hoặc chăm chú nhìn đĩa trái cây.
Thế là những lời nghiêm khắc kẹt lại trong cổ, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài bất lực.
Anh cả Kinh Chập thì lạnh mặt suốt, như tấm phông nền.
Ánh mắt anh hai Lập Hạ từ chỗ dò xét ban đầu, dần biến thành sự tò mò thuần túy, thậm chí mang chút hứng thú như đang nghiên cứu sinh vật lạ.
Còn anh ba Sương Giáng thì từ chỗ ghét bỏ, thành… kiểu bực bội đến cạn lời, như đấm vào bông, vừa tức vừa bất lực.
Chỉ có bà Cố, sau lúc đầu còn cứng ngắc và khó chịu, nhìn tôi cắm cúi ăn, má phồng lên từng nhịp, ánh mắt dần mềm lại.
Có lẽ bản năng làm mẹ sâu nhất trong bà đã bị chạm đến — đứa nhỏ này, đúng là đói đến tận xương tủy.
Cuộc trò chuyện kết thúc chóng vánh.
Bà Cố dứt lời: “Cốc Vũ cứ nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng lại sức. Những chuyện khác… để sau hãy nói.”
Tôi được sắp xếp ở căn phòng lớn trên tầng ba biệt thự nhà họ Cố.
Bài trí xa hoa, có phòng tắm và phòng thay đồ riêng, cửa sổ sát đất nhìn ra vườn. So với
cái ổ chuột dột nát ở xóm nghèo thì đúng là hơn vạn lần.
Bà quản gia Trương dẫn tôi vào, thái độ cung kính nhưng xa cách: