5

Mẹ tôi hét lên: “Con nói bậy gì đó! Máu mủ mà con muốn cắt là cắt chắc?”

Ba tôi cũng nổi đóa: “Con dám!”

Trần Hạo lao lên sân khấu định giật micro, bị bảo vệ chặn lại.

Tôi giơ tay, trong lòng bàn tay là một chiếc máy ghi âm nhỏ.

“Hôm qua Trần Hạo gọi điện đe dọa tôi, nói nếu không cho ở nhà tân hôn, sẽ phá đám cưới. Có cần tôi mở cho mọi người nghe không?”

Trình Phong bước đến bên tôi, nắm lấy tay tôi, quay về phía mọi người: “Hôn lễ tiếp tục, người không liên quan mời rời đi.”

Ba mẹ và Trần Hạo bị mời ra khỏi hội trường.

Tiếng khóc chửi của mẹ dần nhỏ lại, ba tôi gào lên: “Muốn cắt đứt thì cắt! Để xem mày có giỏi được bao lâu!”

Nửa sau hôn lễ diễn ra yên bình một cách lạ thường.

Khách mời lặng lẽ ăn uống, lâu lâu nhìn tôi với ánh mắt khó đoán.

Nhưng tôi biết, từ hôm nay, tôi đã tự do rồi.

Tháng đầu tiên sau khi cắt đứt, mọi thứ yên ả.

Mẹ đổi chiến thuật, bắt đầu nhờ họ hàng lần lượt khuyên tôi.

Cô cả gọi điện: “Nguyệt Nguyệt, mẹ con ngày nào cũng khóc, nói nhớ con.”

“Mẹ con với con là mẹ con ruột, có giận cũng không qua một đêm. Con cúi đầu chút là xong chuyện thôi.”

Tôi đáp: “Cô à, chi bằng cô nhường phòng chính nhà cô cho Trần Hạo, thì con cúi đầu ngay.”

Cô cả mắng: “Đồ thần kinh”, rồi dập máy.

Dì hai gửi tin nhắn thoại dài trên WeChat: “Em con giờ đang ở căn nhà cũ của ba mẹ, chật lắm.”

“Căn nhà tân hôn của con bỏ trống cũng là bỏ trống, cho em con thuê thì sao? Còn kiếm được tiền.”

Tôi nói thẳng: “Chi bằng con trả tiền thuê giúp Trần Hạo, để nó dọn đến nhà dì ở?”

Kết quả là một dấu chấm than đỏ hiện ra.

Ba gửi tin nhắn: “Mẹ con bị bệnh tim tái phát, nhập viện rồi. Con đến xem đi, thanh toán viện phí luôn.”

Tôi đáp: “Cần con giúp xin trợ cấp xã hội không? Hoặc hỗ trợ pháp lý để kiện Trần Hạo chu cấp?”

Không còn ai hồi âm.

Trình Phong đi cùng tôi đến văn phòng luật sư, chính thức soạn và công chứng bản tuyên bố cắt đứt quan hệ.

Đồng thời lập di chúc, toàn bộ tài sản chỉ định người thừa kế là đối phương, không liên quan đến gia đình gốc.

Luật sư nhắc nhở: “Về mặt pháp lý không thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ huyết thống, nhưng bản tuyên bố này và di chúc có thể bảo vệ tối đa quyền tài sản của cô.”

Vậy là đủ rồi.

Căn nhà tân hôn, chúng tôi thay khóa thông minh và lắp camera giám sát, tạm thời để trống.

Tôi và Trình Phong sống ở căn hộ nhỏ mà anh đã mua từ trước, cuộc sống đơn giản, yên ấm.

Cho đến ba tháng sau, Trần Hạo lại bày trò.

Hắn đăng video khóc lóc trên nền tảng video ngắn, tiêu đề là: 【Chị gái có tài sản hàng triệu, lại để em trai ruột phải sống lang thang】

Trong video, hắn ngồi cùng vợ con trong phòng khách cũ kỹ nhà ba mẹ, tường bong tróc.

“Đây là nhà tôi bây giờ, chưa đến 50 mét vuông, năm người chen nhau ở.”

“Còn chị tôi thì sao? Nhà tân hôn bỏ trống cũng không cho ở, bản thân thì ở nhà to.”

“Tôi cũng không đòi hỏi gì, chỉ mong có chỗ ổn định để nuôi con lớn lên…”

Phần bình luận chia làm hai phe.

Một phe chửi tôi máu lạnh;

Một phe đào ra quá khứ bê bối của Trần Hạo.

Bỏ học cấp ba, đánh nhau, 27 tuổi vẫn thất nghiệp ăn bám.

Có người hỏi: “Chị mày cho mày nhiều tiền vậy, sao giờ vẫn thảm thế?”

Trần Hạo trả lời: “Bấy nhiêu thì đủ làm gì? Chị tôi một tháng kiếm mấy vạn, giúp em trai không phải chuyện đương nhiên sao?”

Tôi bảo luật sư gửi thư cảnh cáo lên nền tảng, tố cáo Trần Hạo vu khống và xâm phạm quyền riêng tư.

Video bị gỡ xuống.

Nhưng phiền phức lại tiếp tục kéo đến.

6

Không biết Trần Hạo moi từ đâu ra địa chỉ công ty tôi, dẫn mẹ tôi đến chặn trước cổng.

Mẹ tôi gầy rộc đi, vừa thấy tôi đã bật khóc.

“Nguyệt Nguyệt, em con xóa video rồi, con đừng kiện nó được không?”

“Nó mà có tiền án, sau này con cái nó sống sao?”

Tôi vòng qua bà mà đi.

Bà túm lấy túi xách tôi: “Con nhẫn tâm vậy sao? Mẹ quỳ xuống xin con được không?”

Đồng nghiệp xung quanh xì xào bàn tán.

Tôi hất tay bà ra: “Bà Trương, còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ báo công an.”

Mẹ tôi sững lại, đột nhiên tự vả một cái: “Tôi không biết dạy con! Tôi đáng đời!”

Trần Hạo giơ điện thoại quay: “Mọi người nhìn xem, đây là chị tôi, ép mẹ ruột phải tự tát vào mặt!”