Không ngờ, dù sống lại một đời, tôi vẫn phải đứng trên bàn mổ.

Tôi hít sâu một hơi, dồn hết toàn bộ sự tập trung vào ca phẫu thuật.

Nhưng không ngờ, vẫn xảy ra sự cố. Hà Giai Giai thì cứu được, nhưng đứa trẻ thì không giữ nổi.

Thấy tôi cau mày đầy căng thẳng, bác sĩ bên cạnh an ủi:

“Trưởng khoa Niên, chúng ta đã cố hết sức rồi. Với tình trạng của cô ấy, dù có là Phật sống cũng không cứu được.”

Tôi hít sâu thêm lần nữa, lòng dâng lên một nỗi bức bối khó chịu.

Vừa bước ra khỏi phòng mổ, một đám người đã vây lấy tôi.

Triệu Văn Viễn sốt ruột hỏi: “Sao rồi? Phẫu thuật thành công chứ?”

Tôi gật đầu: “Hà Giai Giai đã qua cơn nguy kịch, nhưng đứa bé thì không giữ được.”

Triệu Văn Viễn không nói gì, tát thẳng một cái vào mặt tôi:

“Con tiện nhân này! Tất cả là tại cô kéo dài thời gian, khiến đứa con của Giai Giai không giữ được!”

“Đó là đứa con duy nhất của chồng cô ấy để lại!”

“Niên Tang Dư, cô có còn lương tâm không? Chỉ vì ghen tuông mà cắt đứt hy vọng cuối cùng của một gia đình!”

Bác sĩ đứng cạnh tôi lập tức kéo hắn ra:

“Anh làm gì vậy?! Sản phụ bị xuất huyết nghiêm trọng thế này, cứu được mạng cô ấy là trưởng khoa Niên đã làm hết sức rồi.”

“Nếu không phải trưởng khoa Niên có kinh nghiệm phong phú, hôm nay anh sẽ thấy hai cái xác chứ chẳng còn ai sống sót!”

“Cái mẹ nhà anh! Nhà nước nuôi các người là để các người đổ thừa sao?”

“Các người hại chết con của Giai Giai, cô ấy dù có tỉnh lại cũng sẽ không sống nổi, các người có khác gì tội phạm giết người đâu?!”

Tôi sững người lại, cố nén cơn run rẩy trong người:

“Triệu Văn Viễn, phẫu thuật vốn dĩ đã có rủi ro. Giấy cam kết rủi ro chẳng phải do chính anh ký sao?”

“Tôi không phải người nhà của Giai Giai, giấy tôi ký không có hiệu lực!”

Tôi hoàn toàn sững sờ trước lời nói của Triệu Văn Viễn.

Những người xung quanh bắt đầu lên tiếng:

“Niên Tang Dư, giờ câm họng rồi chứ? Lúc cô tự tay giết chết một sinh mạng nhỏ bé, cô có từng nghĩ sẽ bị lên án không?!”

“Nhưng chẳng phải Niên Tang Dư là trưởng khoa sản, là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện này sao? Vậy mà lại không giữ nổi một cái thai?”

“Cô ta chắc chắn là cố ý! Hồi đó vợ tôi bảy tháng bị trượt chân, mất máu nghiêm trọng, đến viện trễ nửa tiếng mà cô ta vẫn cứu được! Sao lần này lại không thể cứu đứa bé này?”

“Niên Tang Dư từng mổ ung thư cổ tử cung cho mẹ tôi, đến giờ vẫn không tái phát. Với trình độ như thế, không thể nào không giữ nổi một đứa bé!”

Triệu Văn Viễn thở dốc, chỉ tay thẳng vào mặt tôi, gào lên đầy căm phẫn:

“Niên Tang Dư, rốt cuộc vẫn là vì cô ghen tuông nên mới hại chết con của Giai Giai!”

“Nhưng đó là tất cả hy vọng của bố mẹ chồng cô ấy! Một cặp vợ chồng già vừa mất con trai, hy vọng duy nhất còn lại chính là đứa cháu, vậy mà cô lại tự tay bóp chết hy vọng ấy!”

“Cô đã hủy hoại cả một gia đình!”

Hắn vừa khóc vừa gào mắng tôi như tội phạm. Người xung quanh nghe không nổi nữa, có người lao ra khỏi đám đông, đấm thẳng vào mặt tôi:

“Đồ súc sinh! Bố mẹ mày không dạy mày làm người thì để tao dạy!”

Nói xong, hắn lao vào đánh tôi túi bụi.

Cảnh sát muốn chen vào ngăn cản nhưng bị đám đông cản lại.

Vô số bàn chân đá lên người tôi. Họ nhổ nước bọt vào mặt tôi, mắng tôi là loại người không có lương tâm, không xứng đáng sống.

Khi toàn thân tôi run rẩy vì đau đớn, cảnh sát cuối cùng cũng tách được đám đông ra.

Nhưng những lời chỉ trích vẫn tiếp tục vang lên:

“Niên Tang Dư là bác sĩ phụ trách chính, lại còn là trưởng khoa sản, chuyện này cô ấy phải chịu toàn bộ trách nhiệm!”

“Đúng vậy! Chúng tôi yêu cầu tước bằng hành nghề y của Niên Tang Dư, bắt cô ta vào tù mọt gông!”

Đúng lúc xung quanh toàn là tiếng mắng chửi, một giọng nói vang lên:

“Tôi có thể làm chứng, chuyện này không liên quan đến Niên Tang Dư!”

Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn. Triệu Văn Viễn còn định lên tiếng mắng, nhưng khi nhìn rõ người đến, hắn bỗng sững sờ.

Vì người đến không ai khác chính là em họ của hắn – Hạ Nam.

Hạ Nam mặc áo blouse trắng, bước thẳng vào giữa đám đông, trước tiên cúi đầu thật sâu:

“Rất xin lỗi, tôi không thể giữ lại được đứa con trong bụng của cô Hà Giai Giai. Tôi là bác sĩ chính trong ca phẫu thuật đó.”

“Vì vậy nếu mọi người muốn truy cứu trách nhiệm, thì không nên đổ lên người trưởng khoa Niên. Cô ấy vừa thực hiện phẫu thuật suốt hai mươi tiếng đồng hồ, lại còn bị thương ở tay, không thể nào cầm dao mổ được.”

Hạ Nam là con trai dì của Triệu Văn Viễn, tốt nghiệp tiến sĩ y khoa từ đại học y nổi tiếng khi còn rất trẻ, gần đây còn nổi tiếng trong giới y học là “bàn tay vàng”.

Tương lai cực kỳ rộng mở.

Nếu Triệu Văn Viễn dám cản đường hắn, thì chỉ chờ bị gia tộc gạch tên.

Nhìn thấy Triệu Văn Viễn như khúc gỗ đứng chết lặng tại chỗ, tôi cười lạnh:

“Triệu Văn Viễn, bây giờ anh còn muốn truy cứu trách nhiệm của bác sĩ chính không?”