Khi anh trai tôi dẫn theo cha ruột là một vị lãnh đạo cấp cao về làng tìm tôi để nhận lại người thân, thì đúng lúc bắt gặp tôi đang lén lút thân mật với thanh mai trúc mã – Thiếu úy Thiệu Vệ Đông – trong chuồng lừa.
Gương mặt cha tối sầm lại vì mất mặt, ông chỉ cho tôi hai lựa chọn: Cắt đứt quan hệ, theo ông về thành phố hoặc ở lại làng và kết hôn.
Tôi không hề do dự chọn ở lại, nguyện cùng Thiệu Vệ Đông gắn bó cả đời. Tôi không chỉ nhường lại suất giới thiệu vào đại học mà cha để dành cho tôi,
Mà còn còng lưng như trâu cày, giúp anh ta bước từng bước đến chức giáo sư đại học.
Năm sáu mươi tuổi, tôi vì làm việc kiệt sức mà liệt giường, Anh ta chẳng chút do dự, ném tôi vào viện dưỡng lão đầy phân và nước tiểu.
Còn mình thì quay đầu chung sống với đoàn trưởng Dương Ngọc Lan – Người con gái năm xưa bị ôm nhầm, lẽ ra là tôi, nhưng lại bị đánh tráo.
“Nếu không vì Ngọc Lan, cô nghĩ tôi đời nào cưới một đứa đàn bà nhà quê như cô?”
“Cô đã chiếm cả đời tôi rồi, chẳng lẽ còn muốn kéo tôi chết cùng sao?!”
Không cam lòng, tôi cầm giấy đăng ký kết hôn, phơi bày sự thật lên toàn mạng, Nhưng lập tức bị cư dân mạng bóc trần – giấy đăng ký kết hôn là giả!
Ngay lúc đó, người anh cả từng giúp chúng tôi làm giấy hôn thú cũng lên tiếng:
“Hồ Kiều Ni này, hồi trẻ đã bị bệnh tâm thần, Hay tưởng tượng mình là con gái của cha mẹ tôi!”
“Suốt bao năm nay cứ bám lấy đồng chí Thiệu Vệ Đông trong làng!”
“Hại đồng chí ấy và em gái tôi – Ngọc Lan – bỏ lỡ cả đời!”
Hóa ra… bọn họ là cùng một phe!
Tôi nằm bất động trong sự nhơ nhớp, giữa vô vàn lời chửi rủa trên mạng, Trong tuyệt vọng, tôi nhắm mắt lại…
Mở mắt ra – Thiệu Vệ Đông trẻ tuổi đang đè trên người tôi, cúi xuống hôn, định cởi đồ tôi, Không xa vang lên tiếng chân dồn dập của nhiều người.
1
“Đồng chí lãnh đạo, đây là chuồng lừa của làng em ạ!”
Giọng trưởng thôn xun xoe:
“Thật không ngờ làng em lại giấu được một con phượng hoàng vàng như vậy!”
“Con bé Kiều Ni này siêng năng lắm! Nhìn là biết giống lãnh đạo rồi!”
“Nó đến chuồng lừa chắc lại muốn xung phong làm việc cho hợp tác xã đây!”
Đúng như kiếp trước – cửa bị đẩy mạnh mở ra, người đi đầu chính là anh cả – Dương Thanh Tùng.
Kiếp trước cũng chính vì tình huống đột ngột này, tôi không kịp trốn.
Chỉ đành để mặc cả làng, cùng cha ruột, tận mắt chứng kiến tôi không một mảnh vải,
Nằm trên đống rơm, mặt đỏ bừng, bị Thiệu Vệ Đông đè lên người trong tư thế nhục nhã đến tột cùng.
Cảnh tượng đáng xấu hổ ấy khiến gương mặt vốn đang tràn đầy kỳ vọng của cha ruột lập tức sầm lại, Nhưng lúc đó, ông vẫn còn muốn che chở cho tôi:
“Trói tên lưu manh này lại, giải lên công an!”
Thế nhưng, kiếp trước tôi vẫn chìm trong ảo tưởng, Quỳ dưới đất cầu xin cha ruột tha cho Thiệu Vệ Đông:
“Không trách anh ấy! Là con tự nguyện!”
Chính sự nhu nhược và sa ngã ấy của tôi, đã tự tay hủy đi sự chuộc lỗi của cha suốt bao năm.
Nay cảnh cũ tái hiện – Dương Thanh Tùng nhanh gọn đẩy cửa gỗ:
“Hai người đang làm…”
Lời chưa dứt đã sững sờ tại chỗ. Phía sau là đám dân làng chen nhau hóng chuyện, đồng loạt kêu lên kinh hãi.
Bởi vì họ thấy – cổ áo vá víu của tôi bị xé rách, Khuôn mặt đầy máu, tay cầm viên gạch, toàn thân run rẩy.
“Trưởng… trưởng thôn!”
Tôi “hoảng loạn” kêu lên, Chỉ vào Thiệu Vệ Đông đang nằm lăn lộn dưới đất, ôm vết thương kêu gào:
“Thiệu Vệ Đông… anh ta… anh ta giở trò đồi bại với tôi!”
Hai chữ “giở trò” còn khiến anh ta kinh ngạc hơn cả cú đập gạch vừa rồi.
Dù sao… kiếp trước tôi cũng từng một lòng si mê anh ta.
Thiệu Vệ Đông từ nhỏ đã là trai đẹp có tiếng trong mười dặm tám làng, Lại còn là học sinh giỏi duy nhất trong làng từng học đến cấp ba, được bao nhiêu cô gái để mắt.
Chỉ có tôi – một cô gái mồ côi – dựa vào việc là hàng xóm với anh ta, gần nước thì được lợi.
Mấy bác gái trong làng thường trêu tôi:
“Con bé Kiều Ni mà thấy Vệ Đông là hăng còn hơn được ăn bánh bao trắng ấy chứ!”
“Gánh nước cũng gánh được thêm mấy chuyến!”
“Chỉ tiếc cái nhà nghèo… Chứ nhìn ngoại hình thì đúng là xứng với Vệ Đông!”
Những quả trứng tôi nỡ không ăn, phiếu vải, phiếu lương thực chắt chiu từng chút một,
Tôi bọc trong khăn tay rồi dúi cho Thiệu Vệ Đông – anh ta nhận hết không từ chối.
Thái độ ấy tôi ngây thơ nghĩ là tình cảm hai bên đều có.
Vì vậy, khi Thiệu Vệ Đông hẹn tôi ra chuồng lừa, tôi còn tưởng… Anh ấy cuối cùng cũng bị tấm chân tình của tôi làm cảm động.
Chẳng ngờ buổi “hẹn hò” trong mơ ấy lại biến thành… Nụ hôn cưỡng ép và bàn tay lạnh ngắt trượt vào trong áo.
Kiếp trước, tôi từng hoảng loạn kháng cự, nhưng Thiệu Vệ Đông thì dịu dàng dụ dỗ bên tai:
“Không thành gạo nấu thành cơm thì mẹ anh làm sao chịu cho em vào nhà này…”
“Chẳng lẽ bao nhiêu năm em tốt với anh đều là giả? Kiều Ni, em không muốn làm vợ anh sao?”
Tôi ngu ngốc tin rằng, nỗi đau đớn lẫn khoái cảm trong chuồng lừa chính là tình yêu, Sẵn sàng chịu đựng danh tiếng “đàn bà lăng loàn” suốt mấy chục năm mà không một lời oán hận.
Mãi đến khi tôi tận mắt thấy Thiệu Vệ Đông tuổi già, quỳ một gối xuống phủi bụi giày cho Dương Ngọc Lan, tôi mới hiểu… Tình yêu chính là không nỡ để người mình yêu vướng bẩn hạt bụi trần gian.
Anh ta có thể không yêu tôi, Nhưng không được vì người khác mà vứt bỏ cả cuộc đời tôi!
Sống lại một kiếp, anh ta đừng hòng lợi dụng tôi thêm một lần nào nữa!
“Anh chẳng phải chỉ vì tôi là đứa mồ côi không ai bảo vệ nên mới dám làm nhục tôi như vậy sao?!”
“Nhưng tôi thà mang tội giết người, bị bắn chết – cũng không để anh dày vò tôi thêm nữa!”
Câu nói kiên quyết của tôi khiến cha tôi đứng bên rưng rưng nước mắt. Ông tự tay cởi áo lính phủ lên người tôi:
“Con ngoan, thà làm ngọc vỡ chứ không chịu làm ngói là tinh thần của nhà họ Dương!” “Là cha đến trễ rồi!”
“Nhưng một khi đã đến, cha nhất định phải xem cho rõ – là thằng súc sinh nào dám ức hiếp con gái ta!”
“Thanh Tùng! Trói thằng khốn nạn này lại, áp giải lên đồn công an!”
Ngay lúc tôi sắp bước lên xe jeep quân đội cùng cha rời đi, Thiệu Vệ Đông – bị trói chặt như cái bánh chưng – cuối cùng cũng tỉnh ngộ nhờ ánh mắt ra hiệu không ngừng của Dương Thanh Tùng.
“Tôi bị oan!”
“Là Hồ Kiều Ni lừa tôi! Cô ta bảo tôi ra chuồng lừa giúp cô ta bứt cỏ cho lừa ăn!”
“Tôi đến thì cô ta lại muốn gạo nấu thành cơm!”
“Tôi không đồng ý, cô ta liền dùng gạch đập tôi!”
“Ai trong làng chả biết Hồ Kiều Ni từ lâu đã thèm khát tôi!”