“Buông tao ra! Đừng dùng cái tay vừa chạm vào con gà bẩn thỉu đó mà động vào tao!”
“Buông ra!”
Trong lúc cô ta giãy giụa, kiếm gỗ bị kẹp giữa hai người gãy đôi, mà cả hai chẳng hề nhận ra.
Chu Hạo ôm chặt cô ta, mặt mũi đầy tủi thân:
“Văn Văn, trong lòng anh luôn chỉ có em.”
“Cố Kiều giống như đàn ông vậy, làm sao so với em được?”
“Anh sao có thể để mắt đến cô ta, em thật oan cho anh rồi!”
10
Còn tôi thì ngây dại nhìn thanh kiếm gỗ đào gãy làm đôi rơi xuống đất.
Thanh kiếm này là quà sư phụ tặng tôi.
Được làm từ cành đào trồng ba trăm năm trong đạo quán, còn được cung kính dâng trước Tam Thanh tổ sư để khai quang.
Khi đưa cho tôi, sư phụ còn bịn rịn nâng niu:
“Con nhóc chết tiệt, nhớ dùng kiếm này cẩn thận.”
“Đây là bảo vật ta giấu kỹ nhất đấy.”
Sư phụ tôi thích đi câu cá, có lần đi cùng bố tôi thì bị ngã xuống nước, tôi kéo ông lên.
Khi ấy ông nhất định nói mình bị thủy quỷ kéo xuống, tôi không tin thì ông bảo là có duyên với tôi.
Ông nói tôi bát tự toàn dương, tuy là con gái nhưng dương khí vượt xa người thường, là mầm tốt để học đạo pháp.
Lúc đó tôi còn nghĩ ông chỉ là kẻ lừa đảo…
“Đồ lừa đảo, Chu Hạo, cậu đúng là kẻ lừa đảo!”
“Hôm nay còn gạt tôi là bà nội cậu bệnh, phải về quê thăm.”
“Thực ra là ở đây hú hí với con này!”
Trần Tiểu Nhã thì đứng một bên, cầm điện thoại quay lại gương mặt thất thần của tôi.
“Tặc tặc, mọi người mau xem bộ dạng tiểu tam bị đả kích này.”
“Thật nghĩ mình có thể thắng được chính thất sao?”
“Đàn ông chẳng qua chỉ thích mới lạ thôi, nói về tình cảm thì chắc chắn với chính thất sâu hơn rồi!”
Vài người bận cãi vã, đọc bình luận, tương tác với khán giả.
Không ai để ý nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm mạnh.
Da tôi nổi đầy da gà.
Sư phụ nói quả không sai.
Đối với những thứ này, tôi trời sinh đã nhạy cảm.
11
Đèn trần trên đầu bắt đầu chớp nháy.
Rèm cửa không gió mà bay lên cao rồi nhẹ nhàng rơi xuống.
Mặt Chu Hạo tái mét:
“Xong rồi, thứ đó tới rồi!”
Trần Tiểu Nhã hơi khựng lại, rồi giơ điện thoại chĩa vào rèm cửa.
“Ai ở đó?!”
Trương Văn Văn giật mình, sau đó tức giận hét to:
“Tốt quá, trong phòng còn có đàn bà khác!”
“Chu Hạo, anh dám chơi trò ba người hả?!”
“Đừng chạm vào tôi, đồ đàn ông ghê tởm!”
Chu Hạo quả nhiên không dám động vào cô ta nữa, mà cúi xuống nhặt thanh kiếm gỗ gãy, vẻ mặt đau khổ đưa cho tôi:
“Cố Kiều, phải làm sao bây giờ?”
Tôi cúi đầu cầm lấy kiếm, im lặng đứng nguyên tại chỗ.
Thấy dáng vẻ tôi, Chu Hạo càng lúc càng sợ:
“Cố Kiều, chị sao thế?”
Tôi bỗng ngẩng đầu, như con báo vọt thẳng về phía Trương Văn Văn.
Chu Hạo hoảng hốt, phản ứng cực nhanh, bế thốc tôi chạy vào phòng ngủ phụ, nhốt tôi vào trong rồi khóa trái cửa.
“Cố Kiều, chị bình tĩnh lại!”
“Đánh người là phạm pháp đấy, chị tuyệt đối đừng manh động!”
Tôi đấm thình thình vào cửa, cảm thấy nếu không trút giận, mạch máu toàn thân sẽ nổ tung.
“Chu Hạo, mở cửa cho tôi!”
“Đợi tôi ra ngoài sẽ giết luôn cả cậu!”
12
Trương Văn Văn thì lại to tiếng:
“Chu Hạo, mở cửa ra! Tôi đang đứng ngay đây, để xem nó có dám giết tôi không!”
“Có biết bố tôi là ai không hả?!”
“Anh mở cửa ngay cho tôi!”
Nhà Chu Hạo tuy không giàu bằng nhà Trương Văn Văn, nhưng điều kiện cũng khá tốt.
Cánh cửa này chắc chắn vô cùng, tôi có đập thế nào cũng không suy suyển.
Chu Hạo đau đầu, cuống cuồng rút chìa khóa ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
“Được rồi, Văn Văn, giờ em chịu nghe anh nói chưa?!”
Đèn trong phòng bất chợt vụt tắt.
Tôi cảm giác phía sau có thứ gì đó thổi hơi lạnh vào gáy.
Là con quỷ kia!
Tôi vội xoay người, thấy một bóng đen mơ hồ lướt qua rất nhanh.
Một luồng khí lạnh từ chân bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Vừa rồi tôi bị hắt cả người huyết chó đen.
Huyết chó đen dương tính cực mạnh, ma quỷ bình thường chỉ ngửi thấy thôi đã phải lùi xa.
Nhưng con quỷ này lại chủ động tới gần.
Rõ ràng đạo hạnh của nó cao hơn tôi tưởng.
Bên ngoài, Trương Văn Văn vẫn không ngừng gào thét:
“Chu Hạo, mở cửa ra mau!”
“Hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ con tiện nhân này!”
“Nó tát tôi một cái, tôi phải tát lại nó trăm lần!”
Chu Hạo rầu rĩ sắp khóc: