“Trần Nhiên, sao cô có thể như vậy được? Cô nghĩ cô xứng với Thẩm Nam Thanh à?”
Cố Chu Chu đứng một bên chỉ tay vào tôi, lớn tiếng mắng.
Tôi nhìn cô ta, khẽ lắc đầu:
“Việc tôi có xứng hay không không quan trọng. Quan trọng là — nếu anh ta chọn chia tay vào lúc này, thì phải bồi thường tiền!”
“Tất nhiên, các người cũng có thể không trả. Nhưng tôi sẽ đem bản cam kết này ra kiện Thẩm Nam Thanh. Đến lúc đó, anh ta đừng mong bước chân vào cổng trường đại học!”
Lời vừa dứt, mặt Thẩm Nam Thanh lập tức tái đi.
Anh ta nhất định phải vào đại học, nên cuối cùng đành phải đưa hết một nghìn tệ mà Cố Chu Chu cho mình ra, đưa cho tôi.
Tôi nhìn xấp tiền trong tay, khẽ cười:
“Thẩm Nam Thanh, đây là giấy hôn ước của chúng ta, giờ trả lại anh, giữ lấy cho kỹ.”
Tôi đưa lại bản hôn ước cho anh ta rồi tiễn họ ra cửa.
Ngay sau đó, tôi xách túi, rời khỏi nhà trong đêm.
Tôi biết, mình vừa cầm của Thẩm Nam Thanh một nghìn tệ, chuyện này chẳng mấy mà cả làng sẽ biết. Ba tôi mất từ năm ngoái, trong nhà không còn đàn ông, ở cái thời buổi này, sống ở nông thôn sẽ bị người ta bắt nạt đến tận xương tủy.
Vì thế, tôi phải rời đi càng sớm càng tốt.
Tôi lặng lẽ rời khỏi làng trong đêm, đến thị trấn, rồi thuê một phòng trọ ở nhà khách.
Chỉ đến lúc ấy, tôi mới thấy lòng mình thật sự yên ổn.
3
Sau khi lên tỉnh thành, tôi tìm được một công việc gần trường, vừa làm vừa chờ đến ngày nhập học.
Nhanh chóng, ngày khai giảng cũng đến. Hôm đó, tôi mang theo giấy báo trúng tuyển đến trường làm thủ tục nhập học.
Vừa bước qua cổng, tôi đã thấy Cố Chu Chu, Thẩm Nam Thanh, và mẹ của Cố Chu Chu.
Ba người họ, ai nấy đều sửng sốt khi nhìn thấy tôi.
Tôi còn có thể thấy rõ vẻ hoảng loạn trên mặt Cố Chu Chu.
Thẩm Nam Thanh thậm chí còn lao thẳng tới chỗ tôi, gằn giọng hỏi lớn: “Trần Nhiên, sao cô lại có mặt ở đây?!”
“Tôi đến đây để học.” Tôi điềm tĩnh đáp lại.
“Cô nói cái gì cơ?” Vẻ mặt Thẩm Nam Thanh rõ ràng bắt đầu lúng túng, vội vàng nói:
“Cô có đậu đại học đâu mà học với hành gì?!”
Lúc này, nhìn cái kiểu diễn xuất vụng về của anh ta, tôi khẽ cười.
“Đúng đó, Trần Nhiên, cô trượt rồi, sao lại đến đây học? Mau quay về đi!” Mẹ của Cố Chu Chu đứng sau lưng anh ta cũng sốt sắng lên tiếng.
Bà ta nhìn tôi, ánh mắt đầy căng thẳng:
“Cô mấy tháng nay ra ngoài làm công chắc hết tiền rồi đúng không? Không sao, tôi cho cô một trăm tệ, mau chóng rời khỏi đây đi!”
Tôi nhìn cả nhà ba người trước mặt, khẽ cười rồi nói:
“Tôi chỉ đến xem một chút thôi.”
Nói xong, tôi quay người đi thẳng về phía cổng trường.
Thấy tôi định vào trường, sắc mặt Thẩm Nam Thanh lập tức thay đổi, anh ta vội vàng đưa tay ra định kéo tôi lại, nhưng bị tôi gạt mạnh ra.
Giờ đang ở ngay trước cổng trường, tôi chẳng sợ cái nhà này chút nào. Chỉ cần họ manh động, tôi hét lên là có người đến giúp ngay.
Tôi lạnh lùng nhìn về phía Cố Trường Minh – ba của Cố Chu Chu – lên tiếng: “Cố Trường Minh, tôi muốn vào trường, ông chặn tôi làm gì?”
Khuôn mặt ông ta đầy vẻ sốt ruột, nhìn tôi nói: “Trần Nhiên, đừng gây rối nữa, cô đâu có đậu đại học, đến đây làm gì chứ?”
“Nhanh chóng quay về cho tôi!”
Trong ánh mắt ông ta lộ rõ sự cảnh cáo.
Tôi lạnh giọng hỏi lại:
“Thẩm Nam Thanh, anh lấy tư cách gì để quản tôi? Tôi đi đâu, làm gì liên quan gì đến anh?”
Nghe vậy, Thẩm Nam Thanh hơi sững người, sau đó nghiêm mặt nói: “Tôi là vị hôn phu của cô, chẳng lẽ không nên quan tâm sao?”
Tôi nhếch môi, bình thản đáp: “Anh hình như quên rồi thì phải? Giấy hôn ước anh đã lấy lại rồi, tôi với anh sớm chẳng còn quan hệ gì nữa.”
Lời tôi vừa dứt, sắc mặt Thẩm Nam Thanh lập tức sa sầm. Anh ta nhào tới túm lấy tôi, gắt lên: “Trần Nhiên, bất kể lý do là gì, cô cũng không nên có mặt ở đây!”
Tôi biết rõ, anh ta đang sợ. Bởi vì anh ta đã nhận một nghìn tệ từ nhà họ Cố nên phải cố sống cố chết ngăn tôi vào trường. Nếu mọi chuyện bị vạch trần – rằng anh ta thông đồng với Cố Chu Chu để lừa tôi – thì chắc chắn sẽ bị xử lý.
Chính vì thế, lúc này Thẩm Nam Thanh còn lo hơn cả Cố Chu Chu.
Tôi nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh ta, mỉm cười, rồi đẩy anh ta ra: “Tôi đến đây, chẳng liên quan gì đến anh. Giờ tôi đi đây.”
Nói xong, tôi quay người bước vào trường.
Thấy tôi vẫn muốn vào, giọng Cố Chu Chu vang lên sau lưng, lạnh băng:
“Trần Nhiên, dù cô có vào được thì cũng vô ích! Cô đâu có giấy báo trúng tuyển, làm sao mà học được?”
Nghe vậy, tôi quay đầu liếc nhìn cô ta. Cô ta đến giờ vẫn chưa nhận ra mình sắp gặp rắc rối lớn cỡ nào.
4
Thẩm Nam Thanh lại định chặn tôi, tôi trừng mắt nhìn anh ta, lạnh giọng:
“Nếu anh còn cản tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Chỉ một câu nói ấy, mọi động tác của Thẩm Nam Thanh lập tức khựng lại.
Anh ta rất rõ, nếu còn ngăn cản, sự việc sẽ càng phiền phức hơn.
Tháng vừa rồi, anh ta sống cực kỳ chật vật. Nếu không nhờ mấy người trong làng nghĩ anh ta sắp vào đại học, rồi cho anh ta vay ít tiền, thì giờ anh ta chắc đã sống không nổi.
Dù sao, bao năm qua, Thẩm Nam Thanh sống dựa vào tiền bạc nhà tôi mới có thể an tâm học hành. Giờ tôi không giúp nữa, người duy nhất anh ta còn có thể dựa vào chỉ có gia đình Cố Chu Chu.
Tôi tiếp tục bước về phía trường, Thẩm Nam Thanh vội túm tay tôi:
“Trần Nhiên, cô không được vào!”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta:
“Anh mà còn chặn nữa, tôi thật sự sẽ báo cảnh sát đấy!”
Câu nói của tôi khiến sắc mặt anh ta càng thêm khó coi.
Lúc này, chúng tôi đang giằng co ngay trước cổng trường, xung quanh đã có không ít sinh viên và thầy cô bắt đầu chú ý.
Bảo vệ trường cũng bước tới.
“Có chuyện gì vậy?” Ông bảo vệ nhìn qua đám người, lên tiếng hỏi.
Tôi lập tức nói rõ ràng: “Tôi đến đây để nhập học, bọn họ chặn không cho tôi vào!”
Lời tôi vừa dứt, ánh mắt của bảo vệ lập tức đổ dồn về phía ba người họ.
Cả ba đều biến sắc.
Mẹ của Cố Chu Chu cuống cuồng lên tiếng:“Các anh đừng bị cô ta lừa! Nó thi trượt, không có giấy báo trúng tuyển, nên chúng tôi mới chặn lại!”
“Đúng thế! Cô ta không có giấy báo, không thể nào đi học được!” Cố Chu Chu cũng phụ họa, giọng đầy chắc chắn.
Bởi vì trong tay Cố Chu Chu đang giữ một tờ giấy báo – nhưng là bản giả mà tôi cố ý để lại. Cô ta vẫn chưa biết, tờ thật tôi đã sớm cầm đi, còn cố tình làm một bản giả khác để đánh lừa cô ta.
Mấy bác bảo vệ đều nhìn về phía tôi.
Tôi nhanh chóng lấy giấy báo trúng tuyển trong túi ra, đưa lên trước mặt và nói rõ ràng:
“Đây là giấy báo trúng tuyển của tôi!”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Cố Chu Chu và Thẩm Nam Thanh lập tức thay đổi.
Đặc biệt là Cố Chu Chu, cô ta hoảng hốt hét lên:
“Không thể nào!”
Cô ta trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy báo trong tay tôi, rồi quay sang lườm Thẩm Nam Thanh đầy tức giận.
Ngay cả Thẩm Nam Thanh cũng đứng chết lặng, sững sờ nhìn tôi.