“Không phải nói người không được yêu mới là tiểu tam sao?”
Những câu rác rưởi của loại con gái này đủ để khiến người ta tức đến hộc máu.
Huống hồ, cô ta lại từng là bạn thân của tôi, đến cả Lý Duẫn cũng là do cô ta mai mối giúp. Tôi từng rất biết ơn cô ta, còn tưởng rằng mình đã tìm được bạch mã hoàng tử, ai ngờ lại bị hai người đó lăn lộn ngay trên giường cưới của mình.
Chỉ tiếc, bây giờ cô ta nói gì cũng chẳng thể khiến tôi dao động nữa.
Kiếp trước, tâm trạng tôi bất ổn, tôi sụp đổ, không hiểu mình đã sai ở đâu, tại sao vị hôn phu và bạn thân lại phản bội mình như thế.
Nhưng bây giờ, tôi sẽ không còn tự nghi ngờ bản thân, cũng chẳng giày vò mình nữa.
Vì tôi đã biết rõ, tất cả chuyện này đều vô lý, đều bất thường.
Lý Duẫn và Chu Duyệt không phải là những người quan trọng như tôi từng nghĩ, mà là hai con sói đội lốt cừu.
“Đồ mặt dày! Còn dám nói chuyện yêu đương hả? Để tôi xé nát cái mặt của cô!”
Dì tôi – người luôn thương yêu tôi từ nhỏ – không chịu nổi nữa, lao lên định đánh Chu Duyệt.
Tôi phải cố sức lắm mới giữ được dì lại.
Dì tức đến mức mặt mày tái mét, giọng run lên: “Tiểu Ngữ, đừng cản dì! Dì liều cả mạng này cũng phải đánh chết hai đứa cẩu nam nữ kia!”
“Dì sẽ thay con trút giận!”
Tôi biết dì tôi tức đến mức nào, cũng như kiếp trước tôi từng muốn cầm dao chém chết hai người đó vậy.
Nhưng đổi lấy chút hả giận nhất thời, tôi đã phải trả cái giá quá đắt — cả nhà tan nát, bản thân thiệt mạng.
Tôi chết rồi, chẳng biết mẹ trong ICU còn sống nổi không.
“Không đáng.”
Tôi giữ chặt lấy dì, bình tĩnh nói.
“Vì hai kẻ cặn bã này mà để chúng ta bị kéo xuống hố, không đáng.”
Nhìn vào ánh mắt lý trí tuyệt đối của tôi, dì tôi cuối cùng cũng lấy lại chút bình tĩnh.
“Đồ rác rưởi! Tiểu Ngữ phải hủy hôn với hắn ngay!”
“Cháu gái chúng tôi tuyệt đối sẽ không lấy tên đàn ông khốn nạn như cậu!”
Mọi người xung quanh đồng loạt hưởng ứng, họ nghe theo lời tôi, không đánh người nữa, nhưng chửi người thì không phạm pháp, thế là vẫn tiếp tục mắng như tát nước.
Nhưng Lý Duẫn và Chu Duyệt lại chẳng có chút hổ thẹn nào, vẫn chậm rãi mặc quần áo, nhìn những người thân đang giận sôi máu của tôi bằng ánh mắt trêu chọc.
“Hủy hôn?”
“Được thôi, Ứng Ngữ, vậy hãy trả lại toàn bộ sính lễ tôi đã đưa em.”
Nghe hắn nhắc đến sính lễ, tim tôi chợt thắt lại.
Đúng vậy, sính lễ.
Tất cả những gì Lý Duẫn và Chu Duyệt làm hôm nay, mục đích chính là ép tôi hủy hôn, rồi lấy cớ đòi lại sính lễ.
Lần này, tôi tuyệt đối không thể để hắn dắt mũi nữa.
Tôi hít sâu một hơi, gửi hàng loạt ảnh chụp vừa rồi đi.
“Tôi đã công khai chuyện anh ngoại tình rồi.”
“Hai người có thể tự thưởng thức ảnh của chính mình đấy.”
Nói xong, tôi quay sang gọi người thân rời khỏi đó.
“Dì ơi, mọi người đừng tức giận nữa, phát hiện chuyện này trước hôn lễ thật ra là chuyện tốt.”
Tôi an ủi mọi người, sau đó liền gọi điện cho mẹ.
“Mẹ ơi, con về nhà ngay đây.”
“Nếu Lý Duẫn hay mẹ hắn gọi điện, nhắn tin, mẹ tuyệt đối đừng nghe, cũng đừng trả lời.”
2
Tôi giơ điện thoại chụp lấy chụp để hai kẻ ăn mặc lố lăng, đang kề sát vào nhau.
Trong mắt họ không hề có chút sợ hãi nào, Chu Duyệt thậm chí còn giở giọng châm chọc tôi:
“Ứng Ngữ, thật ra cậu không thể trách tớ được, là do cậu không đủ bản lĩnh giữ trái tim của Lý Duẫn.”
“Không phải nói người không được yêu mới là tiểu tam sao?”
Những câu rác rưởi của loại con gái này đủ để khiến người ta tức đến hộc máu.
Huống hồ, cô ta lại từng là bạn thân của tôi, đến cả Lý Duẫn cũng là do cô ta mai mối giúp. Tôi từng rất biết ơn cô ta, còn tưởng rằng mình đã tìm được bạch mã hoàng tử, ai ngờ lại bị hai người đó lăn lộn ngay trên giường cưới của mình.
Chỉ tiếc, bây giờ cô ta nói gì cũng chẳng thể khiến tôi dao động nữa.
Kiếp trước, tâm trạng tôi bất ổn, tôi sụp đổ, không hiểu mình đã sai ở đâu, tại sao vị hôn phu và bạn thân lại phản bội mình như thế.
Nhưng bây giờ, tôi sẽ không còn tự nghi ngờ bản thân, cũng chẳng giày vò mình nữa.
Vì tôi đã biết rõ, tất cả chuyện này đều vô lý, đều bất thường.
Lý Duẫn và Chu Duyệt không phải là những người quan trọng như tôi từng nghĩ, mà là hai con sói đội lốt cừu.
“Đồ mặt dày! Còn dám nói chuyện yêu đương hả? Để tôi xé nát cái mặt của cô!”
Dì tôi – người luôn thương yêu tôi từ nhỏ – không chịu nổi nữa, lao lên định đánh Chu Duyệt.
Tôi phải cố sức lắm mới giữ được dì lại.
Dì tức đến mức mặt mày tái mét, giọng run lên: “Tiểu Ngữ, đừng cản dì! Dì liều cả mạng này cũng phải đánh chết hai đứa cẩu nam nữ kia!”
“Dì sẽ thay con trút giận!”
Tôi biết dì tôi tức đến mức nào, cũng như kiếp trước tôi từng muốn cầm dao chém chết hai người đó vậy.

