“Con đàn bà thối tha! Nếu mày có tình nhân, tao sẽ giết mày, để Tết Thanh Minh năm sau thành ngày giỗ của mày!”
Tôi cố nhẫn nhịn, trong lòng cười lạnh.
Tối qua, Lâm Khiết đã nhờ trợ lý trong nước chuyển chìa khóa xe cho tôi.
Cô ấy còn gọi điện kể cho tôi nghe sơ bộ về chiếc xe.
Chiếc xe bảo mẫu này, tôi cố tình nhờ Lâm Khiết làm cho nó xấu xí, cũ kỹ, để tránh gây chú ý.
Bên ngoài trông nó hết sức bình thường, thô kệch, cồng kềnh, nặng nề.
Nhưng bên trong, từ vật liệu đến chức năng, thiết kế đều đạt chuẩn quân sự.
Tổng chi phí chế tạo chiếc xe này đủ để mua mười chiếc BMW sang trọng!
Nhưng tôi không thể tiết lộ sự thật, chỉ có thể tìm lý do lấp liếm.
“Chồng à, anh hiểu nhầm rồi, em không có tình nhân. Chiếc xe này là phần thưởng công ty tặng em hồi còn đi làm, do em có thành tích tốt.
“Lần này về quê cúng tổ tiên, lại phải sửa chữa từ đường, đến lúc đó mình bán xe đi, lấy tiền xây thêm nhà thờ, cũng là thể hiện hiếu kính với tổ tiên!”
Nghe vậy, Vũ Tuấn lập tức vui mừng.
“Bạch Vũ, cô cũng có chút ý thức của một người vợ hợp pháp đấy!”
Nói rồi, anh ta định lên xe kiểm tra.
Tôi vội vàng ngăn cản.
“Chồng à, chỉ là chiếc xe cũ thôi, có gì đáng xem đâu. Mình đi muộn quá, trời tối sẽ không về kịp, ba mẹ ở nhà sẽ lo lắng!
“Chồng à, anh và Trần Liên ngồi xe sang về trước, em lái chiếc xe cũ này theo sau hai người là được!”
Trần Liên nghe vậy, vui mừng vì được ngồi riêng với Vũ Tuấn.
“Đúng rồi, cái xe thô kệch này, tôi chẳng thèm ngồi đâu, về nhà quê mất mặt chết đi được, vẫn là Mercedes đẳng cấp hơn!”
Không có tôi cản trở, hai người họ càng thoải mái thể hiện.
Chồng tôi lập tức hiểu ý, nghe theo lời Trần Liên.
Anh ta giục tôi: “Còn đứng đó làm gì? Mau khuân hành lý lên xe! Để lỡ ngày mai cúng tổ tiên, xem tao có đánh chết mày không!”
Tôi không dám nói nhiều, chỉ có thể cắn răng, ôm bụng bưng hành lý.
Mười phút sau, tôi tiễn mắt nhìn họ rời đi trước, rồi mới lấy chìa khóa, bước lên chiếc xe của mình.
Vừa lên xe, tôi đã sững sờ.
Nội thất bên trong còn tốt hơn tôi tưởng tượng gấp vạn lần.
Khoang xe như được tách biệt thành một thế giới hoàn toàn mới.
Cửa xe và khung xe cực kỳ dày, chất liệu siêu bền, chống đạn, chống nổ, chống axit.
Cộng thêm gầm và lốp xe đạt chuẩn quân sự, không lo đường núi, đường bùn hay đường nước.
Trên nóc xe còn gắn tấm pin năng lượng mặt trời, bên trong xe có pin năng lượng mới, hệ thống nhiên liệu đầy đủ, bình xăng dự phòng đầy tràn.
Không những vậy, xe còn trang bị đầy đủ nước tinh khiết, tủ lạnh, điều hòa, dụng cụ bếp, máy lọc nước, máy lọc không khí…
Thậm chí còn có giường sofa, nhà vệ sinh, phòng tắm.
Ngay cả kho chứa đồ cũng chất đầy dụng cụ tiện ích, thuốc men, dụng cụ cứu hộ, vũ khí phòng thân, quần áo dã ngoại.
Điều khiến tôi cảm động nhất là, trong tủ lạnh còn đầy đủ thực phẩm.
Có chất dinh dưỡng, bánh lương khô, thịt, rau củ, trái cây… tất cả đều phù hợp cho phụ nữ mang thai.
Dù không gian xe có hạn, nhưng số nước và lương thực tích trữ đủ cho tôi sống thoải mái mười ngày nửa tháng.
Nhìn những thứ này, tôi không kìm được nước mắt.
Tôi biết, Lâm Khiết đã lên chuyến bay trở về nước.
Tôi nhắn cho cô ấy hai tin nhắn—
【Lâm Khiết, cảm ơn cậu!】
【Lần này, chúng ta nhất định sẽ bình an trở về!】
4
Trên đường cao tốc về quê, xe của tôi giữ khoảng cách không xa không gần, bám theo sau xe của chồng và cô giúp việc.
Xe có hệ thống lái tự động thông minh, dù tôi là bà bầu, việc lái xe vẫn rất nhẹ nhàng.
Điều này giúp tôi tiết kiệm được không ít sức lực.
Khi dừng lại ở trạm dịch vụ, chồng tôi và cô giúp việc thoải mái ve vãn nhau, không kiêng dè gì.
Tôi lái xe đi phía sau, chỉ muốn đâm bay bọn họ.
Nhưng lý trí nhắc tôi phải bình tĩnh, không được manh động.
Tôi còn có công việc, sự nghiệp, có chị em tốt.
Tôi còn hai căn nhà, một là biệt thự cha mẹ để lại, một là căn hộ cao cấp tôi tự mua trước khi cưới.
Nếu tôi chết, tất cả sẽ rơi vào tay chồng và cô giúp việc, cùng đứa con hoang của họ.
Tôi phải sống sót.
Và bọn họ, chẳng mấy chốc sẽ phải hứng chịu “lễ rửa tội” của mưa axit!