Rất nhanh, ngày mà tôi bỏ mạng ở kiếp trước đã đến, tám giờ sáng.

Nhìn trên bản đồ trong điện thoại, chỉ cách biên giới khu vực không người khoảng trăm cây số.

Tôi lặng lẽ lấy điện thoại dự phòng từ trong túi, ôm bụng, bắt đầu kêu đau thảm thiết:
“Ah——! Bụng em đau quá!”

Tôi ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, gào khóc vì đau đớn.

Giang Hoài Xuyên đành dừng xe:
“Em làm loạn gì vào lúc này? Không nhịn được sao?”

Tôi khóc đến nước mắt đầm đìa:
“Chồng ơi, có phải đường xóc quá làm em xảy ra chuyện rồi không? Em thì không sao, nhưng đứa bé trong bụng em là cháu đích tôn của nhà họ Giang đấy!”

Mẹ chồng vừa nghe vậy liền hốt hoảng:
“Hoài Xuyên, mau tìm chỗ cho nó nghỉ ngơi đi.”

Ba chồng cũng có phần lo lắng:
“Lúc nãy tôi thấy phía trước có một phòng khám nhỏ, mau lái xe tới đó đi.”

Giang Hoài Xuyên nhìn tôi, thấy tôi toát mồ hôi lạnh vì đau đớn, cũng không nghi ngờ gì.

Khi đến nơi, bác sĩ kiểm tra nói tôi có thể do mệt mỏi dẫn đến động thai, cần nghỉ ngơi.

Giang Hoài Xuyên nhíu mày:
“Có thể kê ít thuốc không? Chúng tôi còn phải đi du lịch.”

Bác sĩ không đồng ý, quát lớn:
“Sức khỏe của thai phụ là quan trọng nhất! Cô ấy phải nghỉ ngơi theo dõi, nếu không sẽ có nguy cơ sảy thai!”

Tôi bắt đầu cảm thấy áy náy:
“Hoài Xuyên, anh và ba mẹ cứ đi trước đi, em nghỉ ngơi khỏe rồi sẽ tự đón xe đến gặp mọi người.”

“Ba mẹ hiếm khi được đi chơi, đừng để em làm hỏng tâm trạng của mọi người.”

Mẹ chồng tỏ vẻ không kiên nhẫn:
“Cô ta nói cũng đúng, Hoài Xuyên, chúng ta cứ đi trước, đợi cô ta khỏe thì tự thuê xe đến.”

“Nơi đó lớn như vậy, chẳng lẽ còn đi lạc được sao?”

Giang Hoài Xuyên rất không tình nguyện, tôi biết anh ta lo lắng kế hoạch sẽ thất bại.

Thấy anh ta định nói gì đó, tôi vội lấy điện thoại đưa cho anh:
“Hoài Xuyên, yên tâm, em nhất định sẽ đợi anh quay lại, điện thoại và đồ đạc của em để anh giữ, yên tâm chưa?”

Ba mẹ chồng bên cạnh cũng giục giã, Giang Hoài Xuyên đành nhận lấy điện thoại của tôi, lên xe, trước khi đi còn không yên tâm nói:
“Vậy ngày mai anh đến đón em.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Nhìn chiếc xe rời khỏi tầm mắt, trong lòng tôi chỉ thấy sảng khoái.

Không cần chờ đến ngày mai.

Tôi lấy điện thoại dự phòng ra gọi:
“Chào anh, tôi đang ở phòng khám dân tộc thị trấn Golmud, làm ơn đến đón tôi ra sân bay.”

Chương 4

Tôi không ở lại đó nữa, mà trực tiếp lên chuyến bay sớm nhất trở về nhà mẹ đẻ.

Khi máy bay hạ cánh xuống thành phố quen thuộc đã là chín giờ tối.

Ngồi taxi về nhà, trong lòng tôi vẫn đầy thấp thỏm.

Hồi đại học, tôi quen Trần Thanh Thanh, cô ta nói cuộc sống của tôi quá đơn điệu, cố ý giới thiệu Giang Hoài Xuyên cho tôi.

Gu thẩm mỹ và ngoại hình của Giang Hoài Xuyên hoàn toàn là kiểu tôi thích.

Chúng tôi yêu nhau mấy năm, rồi định tiến tới hôn nhân.

Nhưng bố mẹ tôi không đồng ý, vì tôi là con gái duy nhất trong nhà, họ không muốn tôi gả cho một anh chàng nhà nghèo từ nông thôn.

Thế mà tôi vẫn cố chấp, không tiếc cãi nhau với bố mẹ.

Thậm chí sau khi kết hôn, mấy năm liền tôi không trở về nhà.

Trải qua cái chết ở kiếp trước, tôi mới hiểu bố mẹ đã sớm nhìn ra Giang Hoài Xuyên không phải người tốt.

Khi gõ cửa nhà, bố mẹ mở cửa nhìn thấy tôi, thoáng bất ngờ rồi ánh mắt lập tức ngập tràn vui mừng.

Nhìn thấy mái tóc hai bên đã điểm bạc của họ.

Mũi tôi cay xè, nghẹn ngào nói:
“Bố mẹ, con đã về rồi.”

Bố nhìn qua vai tôi, phát hiện không có ai đi cùng, sắc mặt hơi sa sầm:
“Nhược Nhược, sao chỉ có mình con về, Giang Hoài Xuyên đâu?”

Tôi sợ bố mẹ chịu không nổi cú sốc, chỉ nói:
“Giang Hoài Xuyên ngoại tình rồi, con muốn ly hôn, cũng định bỏ đứa bé trong bụng.”

Sắc mặt bố biến đổi:
“Thằng khốn nạn đó!”