11
Lisa không hỏi gì thêm, cầm tờ giấy liền đi ngay.
Vài tiếng sau, cô đã lên chuyến bay về nước.
Đừng thấy Lisa ngày thường đeo kính gọng đen, trông ngốc ngốc đáng yêu trước mặt tôi.
Thủ đoạn của cô ấy—lại không hề đơn giản.
Nếu không, cô ấy cũng chẳng thể ở bên cạnh tôi lâu như vậy.
Nửa tháng tiếp theo, tôi lần lượt nhận được báo cáo từ cô.
“Chị Dư, nhà họ Tưởng bị tấn công liên tục mấy ngày, sắp phá sản rồi.
“Chị Dư, thiếu gia nhà họ Châu bị bắt ở quán bar đêm qua.
“Chị Dư, cả gia đình nhà họ Giang dọn đi biệt tăm.
“Chị Dư, Trương Thịnh bị gia đình ép lên máy bay đưa ra nước ngoài trong đêm, hiện không ai liên lạc được.
“…”
Tôi lại thưởng cho Lisa một chiếc đùi gà to.
Hai tháng sau, tôi trở về nước.
Lisa đón tôi lên xe Maybach, vẻ mặt rạng rỡ, hớn hở ghé sát lại:
“Chị Dư, chị đúng là thần đoán! Sau khi Trầm Nghiễn Xuyên hồi phục, đúng như chị nói, anh ta lần lượt tìm đến mấy người kia!
“Nhưng anh ta không ngờ rằng, lần nào cũng bị từ chối thẳng thừng.
“Có lần còn bị người giúp việc nhà họ Trương đánh đuổi ra ngoài!
“Thảm lắm chị ơi, chị có muốn xem không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì cô ấy đã lôi điện thoại ra, mở đoạn video quay sẵn dí vào trước mặt tôi.
Trong video, Trầm Nghiễn Xuyên bị dội nước ướt sũng toàn thân, vậy mà vẫn cố sức đập vào cánh cổng sắt nặng nề của biệt thự nhà họ Trương.
“Các người bảo Trương Thịnh ra gặp tôi, tôi là bạn cậu ấy! Tôi có chuyện quan trọng muốn nói, có thể tiết lộ cho cậu ấy vài bí mật! Mau đi thông báo giùm đi!
“Mở cửa ra đi, Trương Thịnh! Tôi là Trầm Nghiễn Xuyên đây! Kiếp trước tụi mình thân thiết nhất, tôi còn chia cho cậu bao nhiêu dự án!
“Chỉ cần cậu chịu gặp tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ luôn đi trước người khác một bước trong thương trường!”
Lúc này, người giúp việc nhà họ Trương lại xách thêm một xô nước, mặt lạnh tanh, đứng sau cánh cổng quát lên:
“Đứa thần kinh từ đâu tới vậy? Cậu chủ nhà tôi nghe nói đã đắc tội với người không nên đụng vào, đã bị ông chủ đưa ra nước ngoài rồi!
“Đừng có tới đây làm loạn nữa! Không đi là tôi báo cảnh sát đấy!”
Nói xong—“Bốp!”—cả xô nước dội thẳng lên người Trầm Nghiễn Xuyên!
12
Toàn thân ướt nhẹp, Trầm Nghiễn Xuyên lúc này trông thảm hại vô cùng.
Anh ta không còn sức đập cửa nữa, ngồi sụp xuống ngay trước cổng biệt thự nhà họ Trương, vô hồn ngẩng đầu nhìn trời.
Miệng thì thào:
“Sao lại thành ra thế này?
“Sao tất cả bọn họ đều xảy ra chuyện…
“Họ đều là bạn tốt nhất, đáng tin nhất của tôi ở kiếp trước mà…
“Tôi không hiểu, thật sự không hiểu… sau này tôi phải làm sao đây?”
Video kết thúc, Lisa thu lại điện thoại, căng thẳng nhìn tôi:
“Chị Dư… kết cục như vậy, chị hài lòng chưa?”
Tôi bật cười rạng rỡ.
“Tất nhiên là hài lòng.
“Tôi chính là muốn anh ta mãi mãi phải ngụp lặn trong bùn đất, không bao giờ ngẩng đầu nổi.
“Không xứng đáng… để nhìn lên tôi nữa.”
Tôi cứ ngỡ sau cú đòn này, Trầm Nghiễn Xuyên sẽ biến mất khỏi Hải Thành.
Ai ngờ—không!
Nửa tháng sau, Lisa bất ngờ hốt hoảng chạy tới báo:
“Chị Dư! Tin khẩn! Trầm Nghiễn Xuyên vừa mới vào làm ở công ty đối thủ của chúng ta—Tập đoàn Lâm thị!”
Tôi không bất ngờ, chỉ vỗ nhẹ vai cô ấy, an ủi:
“Đừng xem thường Trầm Nghiễn Xuyên. Bây giờ anh ta chẳng khác gì một con gián đánh mãi không chết, sức sống dẻo dai lắm.
“Tôi đoán là anh ta mang theo một ít ‘bí mật công ty’ của chúng ta để đầu quân cho Lâm thị đấy.”
Lisa giật mình trợn mắt!
“Nhưng làm sao Trầm Nghiễn Xuyên biết được bí mật công ty chứ?!”
Tôi tất nhiên không thể nói cho cô ấy biết là do anh ta nhớ từ kiếp trước.
Chỉ có điều… bước đi này của Trầm Nghiễn Xuyên lại tiếp tục sai.
Anh ta tưởng rằng bản thân từng tiếp cận được với lõi nội bộ công ty tôi—nhưng thực tế thì anh ta chỉ làm chưa đầy một năm, còn chưa sờ tới bề mặt thì đã vội nghỉ việc đòi khởi nghiệp.
Nghĩ tới đó, tôi ngẩng đầu nhìn Lisa:
“Thứ Trầm Nghiễn Xuyên biết chẳng đáng là bao. Nhưng Lâm thị dám dùng anh ta, thì cũng đến lúc nên biến mất khỏi thị trường rồi.
“Trước đây chẳng phải chúng ta đã có kế hoạch thu mua Lâm thị sao? Chỉ là bị hoãn lại vì mấy dự án khác.
“Giờ bắt đầu triển khai kế hoạch đi.
“Tôi chỉ cho em thời hạn một tháng—làm được không?”
Mắt Lisa sáng rực, sau đó lại làm ra vẻ bị đả kích:
“Chị Dư, chị coi thường em quá rồi đấy chứ?”
“Một tháng… hơi lâu đấy.”
Tôi bật cười.
“Chị xin lỗi, là chị đã đánh giá thấp em rồi.
“Thu mua xong Tập đoàn Lâm thị, tiền thưởng cuối năm nhân đôi.”
Lisa lập tức giơ tay chào theo kiểu quân đội.
“Tuân lệnh!”
13
Khi Lisa bắt đầu ra tay với Lâm thị, tôi đang ở công ty quản lý nghệ sĩ của mình, xem xét nhóm tân binh mới ký hợp đồng.
Ai nấy đều có học vấn cao, gia thế tốt, là những nam sinh vừa sạch sẽ vừa điển trai.
Trẻ trung, tràn đầy sức sống, đẹp trai và tỏa sáng—đó chính là hình ảnh của họ.
Tôi vốn không nghĩ mình đã già, nhưng đúng vào khoảnh khắc này, tôi thật sự cảm nhận được: quãng thời gian ngây thơ đó… tôi không còn níu giữ được nữa.
Dù sao thì, đầu óc tôi bây giờ toàn là tiền bạc và quyền lực.
Nhưng tôi không buồn chút nào.
Thanh xuân ai cũng từng có, và rồi ai cũng phải già đi—đó là quy luật không thể cưỡng lại.
Huống hồ, có tiền có quyền… thì có thể thưởng thức bao nhiêu thanh xuân nguyện ý đến bên mình cũng được.
Nửa tháng sau, người điều hành Tập đoàn Lâm thị cùng cả gia đình hoàn toàn biến mất khỏi Hải Thành.
Chủ tịch mới của Lâm thị… là tôi.
Tôi giữ lại toàn bộ nhân viên, chỉ duy nhất sa thải Trầm Nghiễn Xuyên.
Cả công ty lập tức xôn xao!
Ai cũng đồn đoán rằng Trầm Nghiễn Xuyên đã đắc tội với sếp lớn mới.
Ngày hôm sau, tôi dẫn theo đội ngũ cố vấn tiến vào trụ sở Lâm thị.
Một nhóm quản lý dẫn đầu nhân viên đứng đợi ở cửa chào đón tôi. Vừa nhìn thấy tôi, ai nấy đều thì thầm bàn tán.
Khóe mắt tôi liếc thấy Trầm Nghiễn Xuyên đang ôm một thùng giấy, dáng vẻ tiều tụy lặng lẽ bước ra ngoài.
Khi nghe thấy tên tôi, anh ta lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính, ánh mắt chạm thẳng vào tôi!
Trong mắt anh ta là đầy rẫy kinh ngạc, sửng sốt… và kỳ vọng.
Đây là lần thứ hai chúng tôi gặp lại kể từ khi tôi trọng sinh.
Bởi hiện tại, muốn gặp tôi một lần… còn khó hơn lên trời.
Tôi lạnh lùng thu ánh mắt lại, dẫn người đi vào thang máy, lên thẳng tầng cao nhất.
Bỏ lại Trầm Nghiễn Xuyên thất hồn lạc phách phía sau.