【Đáng tiếc là, e rằng cô ta còn chưa kịp mua chuộc tài xế, tài xế đã tận mắt nhìn thấy cô ta lên xe của đám công tử ăn chơi đó, theo họ đi mất.】
【Lúc đó chúng tôi đã khuyên nhủ khô cả môi, cũng không thể ngăn cô ta lại.】
Sắc mặt ba mẹ đột nhiên thay đổi, mẹ còn hất tay tôi ra.
“Chuyện này, tạm thời đừng nói nữa. Khâm Nhiễm, con mau ngoan ngoãn nói thật cho mẹ biết, sao hôm nay về nhà muộn như vậy, rốt cuộc con đã đi đâu?!”
“Nếu con không nói, vậy thì chúng ta chỉ còn cách hỏi tài xế cho rõ.”
Tôi luống cuống nhìn họ, không hiểu mình đã làm sai điều gì.
Tôi dè dặt liếc nhìn Tô Hạ Hạ một cái, cúi đầu nói nhỏ: “Con đi bộ từ trường về nhà, không có đi đâu cả.”
“Còn dám nói dối!”
“Đồ hạ tiện thì vẫn là đồ hạ tiện, tài xế nhìn thấy rõ ràng như thế, mà mày còn dám nói dối!”
“Xem ra nó phải đến đường cùng mới chịu nhận, đi gọi tài xế vào đây cho tao, xem nó còn cứng miệng được không!”
Ba mẹ vừa ra lệnh, quản gia lập tức đi tìm tài xế.
Tô Hạ Hạ liếc tôi một cái đầy thách thức, ánh mắt đó rõ ràng như nói: “Mày chết chắc rồi.”
Nhưng tôi vẫn mặt không biến sắc, bình tĩnh chờ tài xế đến.
Tài xế vừa đến liền lấy ra lời khai đã chuẩn bị sẵn:
“Hôm nay lúc tan học, tôi đầu tiên đón tiểu thư Hạ Hạ, sau đó nhìn thấy tiểu thư Khâm Nhiễm cùng một nhóm công tử từ trường đi ra.”
“Cô ấy trước mặt bọn họ cúi đầu khom lưng, hết lời nịnh nọt, sau đó lên xe của mấy cậu thiếu gia đó. Còn về sau đi đâu thì tôi không rõ.”
Ba tức giận đến đỏ mặt tía tai, chỉ thẳng vào mũi tôi mắng: “Nhà tao không có thứ mất mặt như mày!”
“Mày làm thì cứ nhận, tại sao phải nói dối mãi thế?! Quả nhiên xuất thân nghèo khổ, toàn là thói hư tật xấu! Tụi tao còn ôm hy vọng mày sẽ khác biệt, kết quả thì sao, mày quen nói dối thành tính, hoàn toàn không xứng là người nhà họ Tô!”
Ánh mắt mẹ nhìn tôi cũng chỉ còn lạnh lùng thất vọng, từ đầu đến cuối không nói giúp tôi một câu.
“Khâm Nhiễm, nhà họ Tô chúng ta gia giáo nghiêm khắc, chưa từng có người như con. Nhà họ Tô không hợp với con, chúng ta cho con một triệu, con rời khỏi nhà họ Tô, sau này đừng nhận mình là con gái chúng ta nữa.”
Họ thái độ dứt khoát, không còn chút tình cảm nào.
Giống như chỉ đang quét bỏ rác rưởi trong nhà mà thôi.
Tôi ấm ức xoắn chặt vạt áo, hốc mắt ươn ướt:
“Con thật sự không làm những chuyện đó, ba mẹ, con không biết vì sao ba mẹ luôn nghĩ con làm như vậy, ngay cả tài xế này cũng vu oan cho con, nhưng con thật sự chưa từng làm qua…”
Ba mẹ hiển nhiên không tin lời tôi, sắc mặt đen lại, bất mãn nói:
“Chưa làm qua? Chẳng lẽ có người hãm hại con sao? Tài xế với con không oán không thù, hôm nay còn là lần đầu tiên gặp nhau, sao ông ta phải vu oan cho con?”
Nước mắt tôi như chuỗi ngọc đứt dây, lăn xuống lã chã, uất ức vô cùng.
Tôi cầm điện thoại mở ứng dụng thể thao, ứng dụng này ghi lại hành trình trong ngày của tôi.
Tôi tìm đoạn thời gian tan học và lúc về đến nhà, phóng to tuyến đường ra cho ba mẹ xem.
“Con không biết vì sao mọi người lại nói như vậy, nhưng con thật sự không có, hôm nay con không hề lên xe, tài xế đi mất, con chỉ còn cách đi bộ về nhà…”
Nhìn tuyến đường trên ứng dụng, ba mẹ sững sờ, họ nhìn nhau, trong ánh mắt đều có vẻ khó tin.
Tôi biết, tài xế này họ đã dùng nhiều năm, tôi không thể so sánh nổi.
Họ thà tin tài xế này, cũng không tin một chữ tôi nói.
Cho nên, tôi chỉ có thể dùng những thứ khó mà làm giả này để chứng minh sự trong sạch của mình.
Tôi cắn chặt răng, trong mắt ngấn lệ đầy nhục nhã uất ức:
“Tài xế chắc chắn có thể lấy ra camera hành trình, đến lúc đó sẽ biết ai nói thật.”
Sắc mặt ba mẹ có chút phức tạp, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn để quản gia đi điều tra camera hành trình.