“Các người đừng đánh con, đừng đánh con, con nhất định sẽ ngoan mà, con rất siêng làm việc, con xin các người, đừng đánh con…”
Nhìn phản ứng của tôi kịch liệt như vậy, sắc mặt mẹ có chút lúng túng.
Bà đứng dậy, đưa tay muốn đỡ tôi, nhưng vừa chạm vào tôi, tôi liền kêu thảm một tiếng, rồi ôm chặt cánh tay.
Mẹ nhận ra sự khác thường của tôi, vạch tay tôi ra, kéo tay áo tôi lên.
Trên cánh tay lộ ra từng mảng bầm tím, có vết thương cũ, còn có vết thương mới.
Ngước lên cao hơn, lại nhìn thấy một vết sẹo bỏng lớn.
Tôi nhìn họ bằng ánh mắt hoảng sợ, điên cuồng lắc đầu, “Đừng đánh con, con sẽ nghe lời…”
Nói chưa dứt, tôi bỗng trợn mắt ngã xuống đất.
“Mau, mau gọi bác sĩ gia đình tới đây!”
Người nhà họ Tô luống cuống tay chân, một lúc cũng không còn tâm trí để ý đến Tô Hạ Hạ.
Khi tôi tỉnh lại, đã nằm trên chiếc giường công chúa mà ba mẹ chuẩn bị cho tôi.
Bên cạnh bác sĩ gia đình đang nói chuyện với ba mẹ tôi: “Tiểu thư Khâm Nhiễm vì thường xuyên bị ngược đãi, nên trên người để lại rất nhiều vết thương, nhưng hai người yên tâm, chỉ cần kiên trì dùng thuốc, đều có thể trị khỏi.”
“Còn nữa, tiểu thư Khâm Nhiễm bị thiếu dinh dưỡng, chế độ ăn uống cũng cần chú ý hơn, bồi bổ thì vẫn có thể bù lại.”
Nói đến đây, bác sĩ gia đình dừng lại một chút, ánh mắt như muốn nói lại thôi, dường như còn giấu điều gì chưa nói ra.
Ba tôi nhíu mày, “Bác sĩ Trương, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
“Đúng đó, đã thế này rồi, chúng tôi không có gì không thể chấp nhận.”
Dưới sự thúc giục của ba mẹ, bác sĩ gia đình mới chậm rãi mở miệng.
“Tinh thần của tiểu thư Khâm Nhiễm rất kém, để lại di chứng bóng ma sang chấn. Nếu không được điều trị hiệu quả, sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống sau này.”
Sắc mặt ba mẹ vô cùng khó coi, đặc biệt là mắt mẹ đỏ lên, quay đi lén lau nước mắt.
“Khâm Khâm bị người ta ức hiếp thành ra thế này sao?! Là chúng ta đã oan uổng nó rồi, còn tưởng nó là kiểu con gái hư hỏng lêu lổng ngoài xã hội.”
Ba tôi mặt đen lại, không nói một lời.
Mẹ xúc động nắm chặt tay tôi, nước mắt rơi xuống mu bàn tay tôi,
“Khâm Khâm, con về nhà rồi, sau này sẽ không còn bị người ta ức hiếp nữa. Mẹ sau này sẽ bù đắp cho con thật tốt.”
Nhưng trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh bà vừa dùng khăn giấy lau tay, khuôn mặt đầy ghét bỏ khinh thường tôi.
Chỉ vì một câu nói dối của Tô Hạ Hạ, hai người này liền có thể khẳng định tôi là hạng người đó.
Ghét bỏ tôi, chán ghét tôi, họ lại yêu thương tin tưởng Tô Hạ Hạ như thế, đã vậy thì còn tìm tôi về làm gì…
Đôi vợ chồng này căn bản không xứng làm cha mẹ tôi.
Nhưng tôi hiện tại không có một xu dính túi, gia cảnh nhà họ Tô ưu việt như vậy, chỉ cần tôi được húp một ngụm canh, tôi cũng có thể thay đổi cuộc đời mình.
Vì việc học, vì tương lai, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn.
Có lẽ vì trong lòng áy náy, ba mẹ đối xử với tôi rất tốt, mua cho tôi rất nhiều quần áo, còn đặc biệt mời một chuyên gia dinh dưỡng để điều chỉnh cơ thể cho tôi.
Thuê bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất thành phố để trị liệu sang chấn tâm lý cho tôi.
Tình cảm không đủ, họ điên cuồng ném tiền ra bù đắp.
Tôi cũng xa xỉ một lần, hưởng thụ điều đó.
Chỉ có điều, ánh mắt Tô Hạ Hạ nhìn tôi, đều như tẩm độc.
Như thể tôi đã cướp mất món đồ mà cô ta xem như bảo bối.
Chỉ mới hơn một tháng, sắc mặt tôi đã khá lên thấy rõ, mặt cũng tròn trịa hơn một chút.
Nhìn khí sắc của tôi tốt lên, mẹ cũng thấy an lòng hơn.
“Khâm Nhiễm, mẹ biết con rất muốn đi học. Trước đây con phải bỏ học đều là vì những nguyên nhân khác.
Bây giờ mẹ đã tìm sẵn trường cho con rồi, hai tháng nữa là khai giảng, con có thể nhập học.
Nhưng trong hai tháng này, mẹ sẽ mời gia sư cho con, con nhất định phải học bù thật tốt, biết chưa?”
Tôi xúc động gật đầu liên tục, “Cảm ơn mẹ.”
Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi đầy âu yếm.
Khung cảnh ấm áp ấy, rơi vào mắt Tô Hạ Hạ lại chói mắt vô cùng.
Trong suốt hai tháng đó, tôi ra sức học hành, chỉ để rút ngắn khoảng cách giữa tôi và các bạn cùng lớp.