Tôi và Lâm Vũ Huyền đã bên nhau gần cả cuộc đời, có một trai một gái, cùng nhau đi đến lễ kỷ niệm 50 năm ngày cưới.
Trước lúc qua đời, con trai hỏi anh có điều ước gì không.
“Chờ ba chết rồi, hãy chôn ba cùng với dì nhỏ của con. Đó là tâm nguyện duy nhất của ba trong đời này.”
Cả hội trường im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, đầy thương cảm.
Tôi khẽ gật đầu: “Thì cứ làm theo lời anh ấy đi.”
Người ta bắt đầu bàn tán sau lưng, nói rằng tôi sống cả đời chăm chồng dạy con, cuối cùng lại không giữ được trái tim người đàn ông mình yêu, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng họ không biết rằng, nếu có kiếp sau, tôi tuyệt đối sẽ không lấy Lâm Vũ Huyền nữa.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày tổ chức đám cưới.
Lâm Vũ Huyền vẫn như kiếp trước, bỏ trốn ngay trong ngày cưới, để mặc tôi một mình đối diện với bao lời đàm tiếu.
Tôi không thấy tủi nhục, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt tôi chậm rãi dừng lại ở góc phòng, nơi có người đàn ông khoác áo blouse trắng đang lặng lẽ đứng.
“Lạc Mặc, em đang thiếu một chú rể. Anh có thể thay thế không?”
Không gian lập tức lặng như tờ.
Ngay cả người đàn ông đứng trong góc kia cũng sững sờ, không tin nổi mà ngẩng đầu lên.
“Vừa rồi… em nói gì cơ?”
Khoé mắt Lạc Mặc đỏ hoe, ánh mắt nhìn tôi đầy xúc động và ánh sáng.
Tôi mỉm cười, bước từng bước vững vàng đến trước mặt anh giữa ánh mắt kinh ngạc của tất cả khách mời.
“Em nói em muốn lấy anh. Anh có muốn cưới em không?”
Lạc Mặc đứng đơ tại chỗ, môi khẽ run lên vì xúc động.
Còn chưa kịp trả lời, bố mẹ nhà họ Lâm đã vội chạy tới kéo tay tôi lại.
“Lam Lam, con à, bác biết hôm nay thằng nhóc đó khiến con tổn thương, nhưng bác đã sai người đi tìm nó rồi.”
“Nó chỉ là nông nổi, bồng bột thôi.”
“Yên tâm đi, còn có bác Lâm đây, thì cô dâu của nó chỉ có thể là con. Đừng vì một phút tức giận mà gả cho người khác.”
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng rút tay lại.
“Bác Lâm, trái chín ép thì không ngọt, mà con cũng đâu nhất thiết phải cưới Lâm Vũ Huyền. Bác nên tác thành cho họ thì hơn.”
Kiếp trước tôi biết rất rõ, người trong lòng Lâm Vũ Huyền luôn là em gái tôi – Tần Nhã.
Chỉ vì Tần Nhã từng có vài mối tình, nhiều lần phá thai nên cơ thể bị tổn thương.
Bác sĩ nói cô ấy cả đời này không thể mang thai được nữa.
Mẹ Lâm biết chuyện thì phản đối kịch liệt mối quan hệ của họ.
Nhưng hôn ước giữa hai nhà đã định từ lâu.
Thêm nữa, tôi và Lâm Vũ Huyền lớn lên bên nhau, tôi lại thầm yêu anh ấy suốt nhiều năm.
Vậy nên hôn lễ rốt cuộc rơi vào tôi.
Kiếp trước ai ai cũng nói vợ chồng chúng tôi nắm tay nhau đi đến kim hôn, là đôi bạn đời lý tưởng.
Nhưng hạnh phúc hay không, chỉ có chúng tôi mới hiểu.
Sau khi kết hôn sáu mươi năm, có đến năm mươi năm là sống ly thân.
Lâm Vũ Huyền ghét tôi.
Ngay cả ngày tôi khó sinh, anh cũng không hề xuất hiện.
Sinh nhật của con, anh đều tới nghĩa trang, ngồi ở đó cả ngày.
Anh thường xuyên say khướt, trong cơn mơ đều gọi tên Tần Nhã.
Ban đầu tôi vẫn nghĩ, tình yêu có thể vun đắp từ từ, tổn thương rồi cũng sẽ lành.
Nhưng năm này qua năm khác, đến khi chúng tôi trở thành hai kẻ oán hận lẫn nhau, tôi mới hiểu: đời không đơn giản như vậy.
Bây giờ được làm lại, tôi muốn buông tay anh, cũng là buông tha cho chính mình.
Mẹ Lâm thấy tôi nắm tay Lạc Mặc, tức đến mức mặt mũi đỏ bừng.
“Lam Lam, bác đã xem con là con dâu từ lâu rồi, sao có thể lấy người khác được?”
“Bác vốn đã không ưa nổi cái kiểu giả tạo của Tần Nhã, bất kể hôm nay nó lấy lý do gì để gọi Vũ Huyền đi, bác cũng không cho phép cái loại con gái đó bước chân vào nhà họ Lâm!”
Kiếp trước, ngay trong ngày cưới, Tần Nhã biết tôi và Lâm Vũ Huyền kết hôn thì nhảy xuống biển tự tử.
Cô ấy chỉ để lại một bức thư tuyệt mệnh và một đoạn video…
“Vũ Huyền, em buộc phải gọi anh là anh rể… nhưng em yêu anh, em thật sự không thể nói ra được lời đó.”
“Em thật ghen tị với chị gái. Chị ấy có thể dễ dàng có được anh, còn em thì lúc nào cũng thiếu một chút may mắn.”
“Nếu thật sự có kiếp sau, Vũ Huyền, hãy để em là người lấy anh, được không?”
Chỉ vì mẹ Lâm không ưa kiểu làm bộ làm tịch này của Tần Nhã, cho rằng cô đang cố tình gây sự, nên đã ngăn cản Lâm Vũ Huyền tiếp tục hôn lễ.
Không ai ngờ được, Tần Nhã thật sự nhảy xuống biển tự tử.
Sau khi buổi lễ kết thúc, thi thể của cô được vớt lên – đã sớm lạnh ngắt.
Kiếp này, Lâm Vũ Huyền không nỡ nhìn cảnh cô chết ngay trước mắt mình.
Nhận được đoạn video do Tần Nhã gửi đến, mắt anh đỏ hoe, không chút do dự lao ra ngoài.
Nếu là ở kiếp trước, có lẽ tôi sẽ thấy tủi thân và đau lòng.
Nhưng sau khi sống lại một lần nữa, tôi không những bình tĩnh, mà thậm chí còn thấy nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
Lần này, tôi sẽ chọn người mà mình thật sự muốn lấy.
“Lạc Mặc, nếu anh cũng muốn cưới em, vậy thì bước lên đây.”
“Hôn lễ hôm nay, chính là dành cho hai ta.”
Lạc Mặc mỉm cười, siết chặt tay tôi:
“Được.”
Cả hội trường lập tức náo loạn.
Đám bạn của Lâm Vũ Huyền ngồi bên dưới, nhìn nhau sửng sốt rồi vội vã nhắn tin cho anh.
“Anh ơi, lần này anh chơi lớn thật rồi, chị dâu sắp gả cho người khác rồi.”
“Không phải nói Tần Lam mê mệt anh chúng ta lắm sao? Yêu đến chết đi sống lại, nhất định phải cưới bằng được. Sao chú rể lại đổi người rồi?”