Vậy mà không ngờ, số phận vẫn đưa anh đến trước mặt tôi.
“Không sao cả.”
Tôi quay lại, giọng bình tĩnh đến đáng sợ.
“Chuẩn bị họp đi.”
Trong phòng họp, Thẩm Mặc mặc vest chỉnh tề, đứng trước máy chiếu tự giới thiệu.
Ở tuổi hai mươi lăm, anh đã trưởng thành hơn thời cấp ba, từng cử chỉ đều toát lên vẻ điềm đạm của một người thành đạt.
“…Rất vui được gia nhập vào một đội ngũ tràn đầy năng lượng như thế này.”
Ánh mắt anh lướt qua từng người trong phòng, đến khi nhìn thấy tôi thì rõ ràng khựng lại một chút, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục như thường.
Tôi dửng dưng lật xem tài liệu, nhưng tim lại không thể kiềm chế mà đập loạn nhịp.
Kiếp trước, thời điểm này tôi đã là vợ anh, từ bỏ sự nghiệp để ở nhà chăm sóc anh và con gái nuôi Thẩm Tiểu Vũ.
Chỉ cần nghĩ đến việc mình chết cô độc trên giường bệnh, mồ hôi lạnh liền túa ra khắp lưng.
“Giám đốc Lâm, cô có ý kiến gì với bản dự toán tài chính không?”
Chu Tự Xuyên bất ngờ gọi tên tôi.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Tôi ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào ánh mắt đầy dò xét của Thẩm Mặc.
“Không có.”
Tôi đặt cây bút bi ướt mồ hôi xuống bàn.
“Nhưng tôi có một chuyện muốn thông báo.”
Căn phòng họp lập tức yên lặng.
“Tôi xin từ chức.”
Khi Chu Tự Xuyên đuổi kịp tôi trong văn phòng, tôi đang thu dọn ngăn kéo.
“Giải thích đi.”
5
Anh đóng cửa lại, giọng trầm thấp.
“Vì lý do cá nhân.”
“Vì Thẩm Mặc?” Anh nhạy bén hỏi.
“Anh quen anh ta à?”
Tôi khựng lại: “Bạn học cấp ba.”
“Chỉ là bạn học?”
Chu Tự Xuyên tiến lại gần: “Phản ứng của em đâu giống như với một người bạn học bình thường.”
Tôi cười khổ.
Chu Tự Xuyên quá thông minh, không thể giấu nổi anh.
“Là người em từng thầm thích.”
Ít nhất, ở kiếp này là như vậy.
“Đáng để em từ bỏ tất cả những gì đã nỗ lực suốt năm năm qua sao?”
Anh chống hai tay lên bàn làm việc của tôi: “Chỉ để né tránh một người đàn ông? Lâm Vãn Tình, em điên rồi sao?”
“Anh không hiểu…”
“Vậy thì để anh hiểu!”
Anh hiếm khi lớn tiếng: “Lâm Vãn Tình, anh biết em suốt năm năm nay, em chưa bao giờ là người trốn tránh trách nhiệm. Bây giờ vì một người đã thuộc về quá khứ mà em muốn buông bỏ tất cả?”
Tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang giận dữ của anh, không khí quanh anh dường như cũng lạnh đi vài độ.
“Tự Xuyên…”
“Ở lại đi.”
Giọng anh dịu xuống: “Nếu em không muốn gặp hắn, anh có thể điều hắn trở lại Thượng Hải. Nhưng đừng đi. Công ty cần em, anh cũng…”
Anh không nói hết câu, nhưng ý nghĩa đã quá rõ ràng.
Tim tôi thắt lại.
Kiếp trước tôi chưa từng có cảm giác này — cảm giác được trân trọng, được một người thật lòng cần mình.
“Em cần thời gian suy nghĩ.”
Cuối cùng tôi đáp.
Chu Tự Xuyên gật đầu, trước khi rời khỏi còn để lại một câu: “Đừng để hắn hủy hoại em lần thứ hai.”
Câu nói ấy như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi.
Đúng vậy, tôi đã để Thẩm Mặc hủy hoại cả một kiếp. Chẳng lẽ còn muốn cho hắn cơ hội thứ hai?
Tan làm, Thẩm Mặc chặn tôi trước thang máy.
“Có thể nói chuyện một chút không?”
Anh hỏi, giọng trầm thấp dịu dàng, giống hệt giọng điệu từng dỗ dành tôi ở kiếp trước.
“Không cần thiết.”
Tôi lách qua anh.
“Vãn Tình.”
Anh nắm lấy cổ tay tôi: “Tại sao em lại trốn anh suốt bao nhiêu năm qua?”
Tôi hất tay anh ra: “Giám đốc Thẩm, xin hãy tự trọng.”
“Anh biết em không còn thích anh nữa.” Anh hạ giọng, “Nhưng cho anh năm phút, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
“Chuyện quan trọng?” Tôi bật cười lạnh lùng. “Ví dụ như anh và Hứa An Nhiên bao giờ kết hôn? Hay là con gái của hai người ra đời rồi, muốn mời tôi đi uống rượu mừng?”
Sắc mặt Thẩm Mặc lập tức thay đổi: “Sao em biết chuyện của… An Nhiên? Hơn nữa, anh chưa từng nói là mình có con gái.”
Tôi chợt nhận ra mình đã lỡ lời.
Theo dòng thời gian của kiếp trước, lúc này Hứa An Nhiên chỉ mới mang thai, còn Thẩm Tiểu Vũ thì vẫn chưa chào đời.
“Đoán thôi.” Tôi lập tức điều chỉnh nét mặt, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

