Từ xa, ta nhìn thấy Ngọc Uyển mắt hoe đỏ, ánh lệ chực trào, ta cố ý chọc giận nàng, mấp máy môi không tiếng: “Ta đã thắng.”

Thấy vậy, sắc mặt nàng lập tức vặn vẹo, phất tay áo một cái, hầm hầm bỏ đi.

Ta khẽ mỉm cười.

Dù là Quốc công gia, hay Quốc công phu nhân, bọn họ tuổi đã ngũ tuần, còn có gì quý trọng hơn huyết mạch kế thừa của nhà họ Cố?

Một ả thiếp thất sủng, chẳng lo tính đường lui, lại nhàn rỗi gây sự với ta, thật là buồn cười.

Ngày hôm sau, ta dạo bước tới hoa viên thưởng cúc đang vào độ mãn khai, vừa đến bên giả sơn, bỗng nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của một nữ tử.

“Cố lang… vì sao chàng lại có thể sinh con cùng nàng ta…”

“Chàng rõ ràng từng hứa, chỉ để thiếp sinh con cho chàng… chàng nói không thích nàng, sẽ không chạm vào nàng cơ mà…”

“Giờ thiếp đã mang cốt nhục của chàng… chàng bảo thiếp phải làm sao…”

Ta thất kinh kêu khẽ một tiếng.

Người sau giả sơn lập tức quay lại — không ai khác, chính là Cố Thịnh An và Tưởng Ngọc Uyển.

Thấy ta đứng phía sau, cả hai đều kinh hoảng thất sắc.

Cố Thịnh An vội bước đến, nhưng ta đã nước mắt đầm đìa, lùi lại:

“Đừng tới gần!”

“Nàng ấy là di mẫu của chàng, chàng lại dám làm ra chuyện trái luân thường như thế! Nếu phụ thân biết được… chàng có hiểu hậu quả không?”

Cố Thịnh An luống cuống phân bua:

“Sương Nhi, không phải như nàng nghĩ đâu!”

Ta giận dữ chỉ về phía bóng người đang hoảng hốt bỏ chạy:

“Lời các người vừa nói, ta đều nghe thấy cả! Còn muốn lừa ta sao?”

“Thật khiến người ta ghê tởm! Ta sẽ bẩm báo với phụ thân, ta muốn hòa ly!”

“Phu nhân!” — Cố Thịnh An phịch một tiếng quỳ sụp dưới đất, siết lấy vạt váy ta:

“ ta không cố ý… bữa tiệc sinh thần hôm nọ của nhạc phụ, ta uống say… chính Ngọc Uyển lẻn vào phòng nghỉ, dụ dỗ ta phạm sai… nàng ta dùng việc ấy uy hiếp ta!”

Ta một cước đá văng hắn ra:

“Chàng có biết nếu chuyện này truyền ra ngoài, hậu quả sẽ ra sao không?! Đừng nói là ngôi vị thế tử, e rằng toàn bộ phủ Quốc công cũng bị liên lụy!”

“Tư thông với di mẫu… là đại nghịch bất đạo đó!”

Cố Thịnh An rít lên:

“Ta đảm bảo, sẽ không ai phát hiện! Tuyệt đối không có ai biết!”

Chát! — ta tát mạnh một cái:

“Chàng tỉnh táo lại đi! Trên đời này còn việc gì là Tưởng Ngọc Uyển không dám làm?! Chàng để cho nàng ta nắm giữ bí mật lớn thế, nàng sẽ chịu để yên sao?”

“Trước kia chàng đã dây dưa không rõ với nàng ta, giờ nàng ta mới vào phủ chưa bao lâu đã mang thai — phụ thân nhất định sẽ nghi ngờ huyết thống đứa bé, chàng tự nghĩ xem nên làm thế nào đi.”

Dứt lời, ta lệ rơi lã chã, quay đầu bỏ đi.

Theo lời Thị Mặc kể lại, ngay trong ngày hôm đó, tiểu đồng của Cố Thịnh An đã đến hiệu thuốc mua một thang dược sẩy thai, sai vú nuôi sắc thành, đưa đến phòng của Ngọc Uyển.

Đêm ấy, nàng ta liền mất con.

Cay đắng mà không dám hé răng, chỉ đành vờ mình ngã bệnh.

Ngay cả khi Quốc công gia mấy lần ngỏ ý muốn lưu lại phòng nàng, nàng ta đều kiếm cớ từ chối.

Ta nghe vậy chỉ khẽ cười lạnh:

Cố Thịnh An, quả thực là kẻ nhẫn tâm vô tình.

Vì bảo toàn cho mình, hắn không màng sống chết của Ngọc Uyển.

Ngày hôm sau, ta sai thị nữ mang theo nhân sâm linh chi, lấy cớ thăm bệnh mà đến phòng Ngọc Uyển.

Thấy nàng sắc mặt tái nhợt, uể oải tiều tụy, ta làm ra vẻ quan tâm:

“A di thật là bất cẩn, sao lại thành ra thế này. Phụ thân dặn thiếp phải chăm sóc người chu toàn.”

“Mấy món bổ này vốn là thế tử mua để bồi dưỡng cho thiếp, nhưng giờ thiếp đang mang thai, cũng không tiện bổ quá mức, thôi thì đem sang biếu a di vậy.”

Ngọc Uyển nghiến răng, ánh mắt chứa đầy oán độc:

“Tưởng Ngọc Sương! Ngươi đừng đắc ý! Nếu không phải vì ngươi, thế tử sao lại ép ta uống thuốc phá thai?!”

Ta bình thản cắt lời:

“A di nói năng cẩn trọng. Trước lúc xuất giá, phụ thân từng dặn — từ nay về sau, người có làm gì, ông cũng không can dự. Người nên tự suy xét cho kỹ.”

“A di còn trẻ, chi bằng dốc lòng lấy lòng Quốc công gia. Nếu một ngày nào đó sinh được quý tử, chưa biết chừng có thể xuất phủ, làm Thái phu nhân.”

“Dù sao thì Quốc công gia vốn xem trọng huyết mạch. Bấy lâu nay, phủ này chỉ có một mình thế tử là con. Nếu a di sinh thêm một đứa, đến lúc phân gia sản, tất được ưu ái hơn phần người.”

Nghe vậy, ánh mắt Tưởng Ngọc Uyển lập tức sáng lên.

Ta liền nhoẻn miệng cười, xoay người rời đi.

Tưởng Ngọc Uyển vì sao hết lần này đến lần khác toan tính, rõ ràng đã gả cho Quốc công gia, lại vẫn dây dưa với Cố Thịnh An?

Không phải vì sợ một mai Quốc công gia nhắm mắt xuôi tay, nàng từ đó không còn nơi nương tựa đó sao?

Có thai… thì khác.

Nhưng nếu nàng ta mãi chẳng thụ thai được thì sao? Ắt hẳn sẽ tìm mọi cách liều mạng.

Quả nhiên, vừa dưỡng bệnh hồi phục, Tưởng Ngọc Uyển liền hết lòng lấy lòng Quốc công gia, trăm phương ngàn kế, ngày ngày quấn lấy người, đêm nào cũng mong giữ chân ở lại trong viện.