Chị ấy bỗng thấy tôi đang đứng bên giếng nước, nụ cười lập tức đông cứng.
Nửa câu sau nghẹn lại trong họng.
Tôi nhịn không được lén trợn mắt.
Kiếp trước, Vương Tú Lan chính là người nhiều lần nói xấu tôi sau lưng.
Nào là tôi không xứng với Cố Hiển Quân, nào là cái tính dữ dằn này sớm muộn cũng làm anh ấy mất hết tiền đồ.
Nhìn vẻ mặt chị ta như thấy ma bây giờ, tám phần là không ngờ tôi lại ở nhà—
Càng không ngờ tôi và Cố Hiển Quân đang “sống yên ổn”.
“Cảm ơn chị Vương nha.”
Tôi nhanh tay bước đến, đón đĩa bánh bao từ tay chị ấy.
Cười rất chân thành:
“Đúng lúc em đang tính nấu cơm cho Cố Hiển Quân, chị mang bánh bao tới kịp lúc quá.”
Mắt Vương Tú Lan sắp lồi ra.
Chị ta nhìn tôi, rồi lại nhìn Cố Hiển Quân.
Ấp úng:
“Mục… Mục Tuyền, cô không sao chứ?”
“Tôi thì có sao đâu?” Tôi chớp mắt, “Chỉ là tự nhiên nghĩ thông ra thôi, trước kia tôi không hiểu chuyện, sau này nhất định sẽ sống tốt với Cố Hiển Quân.”
Biểu cảm của Vương Tú Lan trông như vừa nuốt phải ruồi sống.
Chị ta gượng cười, lén liếc Cố Hiển Quân rồi vội vàng chuồn mất.
5
Đợi chị ta đi khỏi.
Cố Hiển Quân lập tức bước đến trước mặt tôi, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm:
“Mục Tuyền, rốt cuộc em bị làm sao thế?”
“Có làm sao đâu.” Tôi giả vờ vô tội ngẩng đầu nhìn anh, “Chỉ là bỗng nhận ra, chồng em vừa đẹp trai, tính tình tốt, lại biết giặt quần áo, đúng là người chồng số một hiếm có.”
Tai Cố Hiển Quân lại đỏ lựng.
Anh hít sâu một hơi.
Dường như định nói gì đó, nhưng tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang.
“Đoàn trưởng Cố! Khẩn cấp tập hợp!”
Sắc mặt Cố Hiển Quân lập tức thay đổi, anh quay người đi thẳng vào nhà.
Tôi vội vàng đi theo, nhìn anh nhanh nhẹn thay quân phục, đội mũ.
Cả người trong nháy mắt từ sự điềm tĩnh trong gia đình biến thành khí thế sắc bén.
“Anh sắp đi làm nhiệm vụ à?” Tôi không nhịn được hỏi.
Anh cài khuy cuối cùng.
Khựng lại một giây, rồi mới trầm giọng:
“Ừ, tối nay đừng đợi cơm anh.”
Kiếp trước, tôi ghét nhất câu này.
Mỗi lần anh nói “khỏi đợi”, tôi sẽ quăng đũa đập bát, mắng anh trong lòng chỉ có quân đội chứ chẳng có gia đình.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy thương.
“Nhớ cẩn thận.” Tôi kiễng chân, chỉnh lại vành mũ cho anh, “Em sẽ đợi anh về.”
Cố Hiển Quân rõ ràng khựng lại.
Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
Hồi lâu mới nhẹ giọng “ừ” một tiếng, quay người bước đi thật nhanh.
Tôi đứng ở cửa.
Nhìn theo bóng lưng anh biến mất ở cuối con hẻm, lòng nghèn nghẹn.
…
Hoàng hôn.
Tôi đang nghĩ cách chế biến chỗ bánh bao mà Vương Tú Lan mang sang, cửa sân bỗng bị đẩy ra.
Tôi tưởng Cố Hiển Quân về rồi, vui vẻ chạy ra.
Nhưng lại thấy Lưu Phương xách một túi vải đứng ở cửa.
“A Tuyền!” Vừa thấy tôi, cô ta liền thân mật khoác tay, “Nghe nói hôm nay cậu không đi làm? Tớ đặc biệt qua thăm đây.”
Nụ cười trên môi tôi lập tức lạnh xuống.
Kiếp trước, chính Lưu Phương là người từng bước từng bước chia rẽ tôi với Cố Hiển Quân.
Cuối cùng còn câu kết với bọn buôn người, bán tôi vào vùng núi.
Vậy mà bây giờ, cô ta còn dám xuất hiện trước mặt tôi?
“Có chuyện gì không?” Tôi rút tay về, giọng nhạt.
Lưu Phương hơi sững.
Sau đó lại cười:
“Gì thế này? Ai chọc giận tiểu thư Mục của chúng ta rồi?”
“Không có gì.” Tôi quay người vào nhà, “Chỉ là bỗng nhận ra, bạn bè ngày trước chưa chắc đã thật lòng.”
Sắc mặt Lưu Phương thoáng thay đổi.
Nhưng rất nhanh lại cố cười:
“Trời ạ, chẳng lẽ lại là Cố Hiển Quân chọc cậu giận? Để tớ nói nhé, kiểu đàn ông lạnh lùng đó chẳng biết chiều phụ nữ đâu, cậu điều kiện tốt như thế, cần gì phải—”
“Lưu Phương.” Tôi ngắt lời, “Cố Hiển Quân là chồng tớ, tớ không thích người khác nói anh ấy không tốt.”
Nụ cười của cô ta cứng lại hoàn toàn.
6
“Cậu… cậu không sao chứ?” Cô ta gượng gạo cười, “Mấy hôm trước chẳng phải cậu còn nói muốn ly hôn với anh ấy à…”
“Tớ khi đó hồ đồ thôi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, từng chữ rõ ràng:
“Bây giờ tớ hiểu rồi, đàn ông như Cố Hiển Quân, soi đèn lồng cũng không tìm được người thứ hai.”
Ánh mắt Lưu Phương lóe lên một cái.
Ngay sau đó cô ta cố ra vẻ thoải mái, phẩy tay:
“Ôi dào, tớ chỉ nói vu vơ thôi, cậu đừng để bụng… À đúng rồi, tớ nghe nói cô Ngụy Hiểu Yến bên đoàn văn công quay lại rồi, trước kia cô ấy với Cố Hiển Quân chẳng phải…”
“Lưu Phương.” Tôi mỉm cười, “Cậu nhanh nhạy thông tin thế này, sao không đi làm tình báo viên đi?”
Nụ cười trên mặt cô ta cứng đơ hoàn toàn.
Đúng lúc này, cửa sân lại bị đẩy ra.