Mẹ liếc tôi và Thời Nặc một cái, như cố tình, rồi cúi xuống đeo dây chuyền cho Tôn Nhị Nữu.
Tôi và em gái không hẹn mà cùng đảo mắt một vòng.
Những năm gần đây, tôi có vị trí rất quan trọng trong lòng ba, mọi chuyện trong nhà đều do tôi quyết định.
Tôi không cho Tôn Nhị Nữu bước chân vào nhà, nhưng mẹ thì lại thường xuyên lui tới nhà họ Tần.
Có lẽ là do nghiệt duyên từ kiếp trước, mẹ vẫn đặc biệt thích Tôn Nhị Nữu.
Chỉ khác là ở kiếp này, sự thiên vị của bà ta không thể làm tổn thương tôi và Thời Nặc nữa.
“Tiểu Nặc à, cô Cố tặng em món quà chắc chắn còn tốt hơn sợi dây chuyền này, em sẽ không giận chứ?”
Tôn Nhị Nữu cố tình vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ, giọng lả lơi.
Thời Nặc để tóc ngắn gọn gàng, sau kỳ thi đại học thì nhuộm thành màu hồng. Dù trong một dịp long trọng như hôm nay, em vẫn không mặc váy mà diện nguyên một bộ vest trắng, vừa ngầu vừa nổi bật.
Em tựa đầu vào vai tôi, lấy từ túi áo ra một chùm chìa khóa xe:
“Đây là Maserati mà chị tôi tặng, ai mà quan tâm mấy thứ lèo tèo của mấy người.”
Nụ cười của Tôn Nhị Nữu gần như không giữ nổi.
Nhưng chẳng biết nghĩ ra điều gì, cô ta nhìn Thời Nặc với ánh mắt đầy ác ý:
“Dù gì Thời Nặc cũng là thiên kim nhà họ Thời, sao lại ăn mặc thế này?
Người ngoài nhìn vào, không khéo lại tưởng là con bé du côn ngoài đường ấy chứ.”
【Tôi bỏ lỡ tập nào à? Sao nữ chính bỗng dưng lại “hổ báo” vậy?】
【Đúng đó, thật tiểu thư gì mà ngầu vậy, lại còn đỗ vào ngành Vật Lý của đại học top đầu nữa, trên đời có “du côn” nào như thế không?】
【Sao tình tiết lại khác với mở đầu rồi nhỉ? Rõ ràng nữ chính không bị tráo, vậy sao nữ phụ lại nói y như đang sống trong cốt truyện gốc vậy?】
Tôi cau mày.
Một dòng bình luận kia nhắc nhở tôi.
Cốt truyện đã bị tôi thay đổi, vậy mà Tôn Nhị Nữu vẫn dám nói em gái tôi giống mấy đứa lưu manh?
Bốp!
Tôi vung tay tát thẳng vào mặt cô ta.
“Chị dám đánh tôi?!”
Cô ta che mặt, không thể tin nổi.
Tôi nhận lấy khăn tay Thời Nặc đưa, lau nhẹ tay rồi cười lạnh:
“Dám mắng em gái tôi là du côn, đánh cô còn là nhẹ đấy.”
Mọi khách khứa trong buổi tiệc đều nhìn sang.
Tôn Nhị Nữu tức đến nghẹn lời, ngực phập phồng vì giận.
Tần Mục bước lại, đứng chắn trước mặt cô ta, nói với tôi:
“An An, Nhị Nữu còn nhỏ, có chuyện gì không thể nói nhẹ nhàng với nhau sao?”
Tôi nhướng mày.
Xem ra đời này hai người này vẫn dây dưa với nhau.
“Tần Mục ca, là lỗi của em, là em nói sai, anh đừng trách chị An An. Em sẽ xin lỗi chị ấy.”
Tôn Nhị Nữu lại đổi giọng yếu ớt trước mặt Tần Mục, như biến thành một người khác.
Mẹ tôi cũng trừng mắt nhìn tôi:
“Thời An, con càng ngày càng quá đáng, người ta là khách, sao con có thể ra tay đánh người? Mau xin lỗi Nhị Nữu đi!”
Mọi người đều nhìn tôi.
Tôn Nhị Nữu còn bày ra bộ mặt đang chờ lời xin lỗi.
Tôi bật cười khinh miệt, giọng đầy coi thường:
“Cô ta mà cũng xứng?”
Nói xong, tôi dắt Thời Nặc rời khỏi đó.
Bây giờ nhà họ Thời như diều gặp gió, vượt mặt hẳn nhà họ Tần, là đầu tàu giới thương nghiệp ở Hải thị.
Ba tôi tin tưởng tôi tuyệt đối, không ai dám bênh vực Tôn Nhị Nữu mà chống lại tôi.
“Chị, chị có định cưới Tần Mục không?”
Ra đến vườn hoa, Thời Nặc nhíu mày hỏi tôi.
Tôi không giấu em, mỉm cười lắc đầu:
“Không đâu.”
Thời Nặc rõ ràng thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt. Em có bạn học có người quen học cùng trường với Tôn Nhị Nữu, nói là Tần Mục thường xuyên đến đón cô ta, còn có người thấy họ hôn nhau trong xe…”
Dù tính cách Thời Nặc ở kiếp này khá mạnh mẽ, nhưng khi kể tới chuyện của Tôn Nhị Nữu và Tần Mục, mặt em vẫn đỏ lên.
Nhìn dáng vẻ đó của em, tôi bật cười, nhéo nhẹ má em, cười nói:
“Yên tâm, chị biết cả rồi.”
Tôi đã từng bị hai người đó lừa một lần, đời này sẽ không dễ dàng buông lỏng cảnh giác đâu.
Sau buổi tiệc, ba tôi nói nếu tôi không muốn nhìn thấy Tôn Nhị Nữu nữa, ông có thể gây áp lực với nhà họ Tần, buộc cô ta phải rời khỏi Hải thị.
Khi ông nói với tôi, tinh thần phấn chấn, tự tin tràn đầy.
Tôi hiểu, ông không phải đang giúp tôi và Thời Nặc xả giận, mà là đang phô trương năng lực của bản thân.
Nhưng tôi không ngờ, ngay hôm sau, ông lại dẫn Tôn Nhị Nữu về nhà, còn nói… muốn nhận cô ta làm con gái nuôi.
“An An, từ giờ trở đi, Nhị Nữu cũng là người nhà chúng ta. Hai con phải hòa thuận với nhau, chuyện cũ thì bỏ qua đi. Con trước nay luôn là đứa trẻ rộng lượng mà.”
Ba tôi nói như thế.
Trong lòng tôi bất giác siết chặt lại.
Nghe giọng điệu của ba, rõ ràng là chuyện này đã quyết rồi, không còn gì để bàn nữa.
【Nữ chính đúng là nữ chính, dù mở màn bi thảm cỡ nào cũng có thể phản công.】
【Gọi là phản công cái gì? Cô ta đang bán đứng bí mật thương mại đấy, vi phạm pháp luật đấy, mù pháp à?】
【Hài ghê, đọc tiểu thuyết mà đòi bàn pháp luật, thắng là được, cần gì đúng luật.】
—Bán đứng bí mật thương mại?
Tôi hơi yên tâm lại, lạnh nhạt trả lời:
“Vâng, thưa ba.”
“Chị không ngờ đúng không? Em lại có thể quay trở lại ngôi nhà này.”
Ba vừa rời đi, Tôn Nhị Nữu liền lộ nguyên hình trước mặt tôi.
Tôi khẽ cười:
“Đúng là không ngờ. Nhưng chị đã từng đuổi em ra khỏi đây một lần, thì cũng có thể làm lần thứ hai.”
Tôn Nhị Nữu cũng cười, ánh mắt lóe lên vẻ thách thức:
“Vậy thì chờ xem. Nhưng không biết chị còn bao nhiêu thời gian.”
Chương 6 tiếp : https://vivutruyen.net/trong-sinh-doi-menh-em-gai-that-nu-chinh-gia/chuong-6